JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 1205

Ðến trại Sáu Mươi Dặm, họ lấy thêm thực phẩm, vài cân thư từ, rồi lại

tiếp tục đi. Từ lúc rời trại Bốn Mươi Dặm họ phải vừa đi vừa mở đường.

Và từ đây cho đến Dyea, họ cũng phải làm như thế. Ánh Sáng Ban

Ngày chịu đựng việc ấy một cách tuyệt vời, nhưng cái tốc độ giết người đó
bắt đầu có tác dụng xấu đối với Kama. Dù kiêu hãnh đến độ không thèm
mở miệng phàn nàn, hắn cũng không sao che giấu được cái hậu quả của
việc phổi bị nhiễm lạnh. Những tế bào quanh mô phổi, tuy rất nhỏ, cũng bị
tác động bởi cái giá lạnh và bắt đầu chết đi, gây cho hắn những cơn ho khô
khốc vật vã. Cứ mỗi khi phải rán quá sức là cơn ho lại kéo đến làm cho hắn
trông giống như một kẻ bị động kinh. Máu dồn lên làm mắt hắn lồi hẳn ra.
Nước mắt chảy ròng ròng xuống má. Cứ mỗi lần bị khói bếp lúc chiên thịt
mỡ muối bay vào mắt là hắn đau đớn đến hàng nửa giờ, nên hắn luôn luôn
thận trọng đứng xuôi theo chiều gió mỗi khi Ánh Sáng Ban Ngày nấu ăn.

Cứ thế họ chậm chạp vượt qua vùng tuyết mềm lún hết ngày này qua

ngày khác tưởng như vô tận. Ðây là một công việc cực nhọc và đơn điệu,
thiếu hẳn cái thú vui say sưa khi được lao như bay trên mặt băng cứng. Lúc
này người này tiến lên phía trước với đôi giày đi tuyết, lúc khác lại đến
phiên người kia, cứ thế mà lội đi, chậm chạp, đều đặn một cách bướng bỉnh.
Từng thước, từng thước tuyết rời cần được dậm xuống, và đôi giày đi tuyết,
dưới sức nặng của một người, lún sâu xuống mặt tuyết mềm đến mười
inches. Trong điều kiện như thế, việc dậm tuyết bằng giày đòi hỏi một sự
hoạt động của cơ bắp khác hơn lúc đi bình thường.

Ði theo những đoạn tuyết nén không hoàn chỉnh này là mấy con chó,

rồi đến người nắm cần lái cuối cùng là chiếc xe. Mạnh khoẻ đến như thế mà
cố gắng hết sức họ cũng chỉ đi được có ba dặm một giờ. Ðiều này có nghĩa
là phải đi nhiều giờ hơn, và Ánh Sáng Ban Ngày, để đảm bảo tốc độ, cũng
như cố nhìn ra chút ít đề phòng trường hợp gặp tai nạn, đã phải bám đường
mỗi ngày mười hai giờ liền. Vì phải tốn ba giờ đồng hồ để hạ trại nghỉ đêm,
hầm đậu, dọn ăn sáng, nhổ trại và hâm lại đậu ăn trưa, họ chỉ còn có chín
tiếng đồng hồ để ngủ cho lại sức, nên cả người lẫn chó đều không dám phí
phạm một giây phút nào của chín tiếng đồng hồ ấy.

Ở Selkirk, trạm mậu dịch nằm gần sông Pelly(1), Ánh Sáng Ban Ngày

đề nghị Kama nằm lại rồi sẽ nhập lại với anh khi anh từ Dyean qua trở về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.