Một thổ dân từ Hồ Le Barge lạc bước qua nơi đó sẵn lòng thế chỗ cho
Kama, nhưng Kama vẫn bướng bỉnh. Hắn mở miệng làu bàu tỏ vẻ hơi bực
bội, và thế là xong. Tuy vậy, Ánh Sáng Ban Ngày vẫn thay chó, để bầy năm
con đã rũ rượi nghỉ lại cho đến lúc về, và lấy theo sáu con chó mới.
Ðêm hôm đến Selkirk họ đã phải đi đến tận mười giờ khuya, vậy mà
mới sáu giờ sáng hôm sau họ đã lại lao mình vào cái vùng hoang dã trải dài
gần năm trăm dặm từ trạm Selkirk đến Dyea. Một đợt lạnh thứ nhì lại đổ về,
nhưng dù lạnh dù ấm thì công việc đối với họ cũng vẫn như cũ, nghĩa vừa
đi vừa mở đường. Ánh Sáng Ban Ngày tăng gi bám đường lên đến mười ba
giờ một ngày. Anh hết sức duy trì số chênh lệch mà anh đã cố nhìn ra, bởi
vì anh biết rằng sắp tới còn nhiều đoạn khó đi nữa. Ánh Sáng Ban Ngày
đoán là chưa đến giữa mùa đông và sông Năm Mươi Dặm cuồn cuộn chảy
đã chứng tỏ là anh đoán đúng. Ở nhiều khi dòng sông chảy lan rộng, hai bên
bờ có băng đóng hết sức bênh bênh. Ở nhiều chỗ khác, nước mạnh vào kè
đá đốc cho nên băng không hình thành nổi. Hai người hết rẽ ngoặt lại đi
vòng, lúc thì băng ngang sông, lúc thì lộn trở lại, có lúc phải mất cả năm,
sáu lần cố công mới mở được đường để vượt qua một đoạn khó đi. Công
việc được tiến hành thật chậm chạp. Cứ mỗi khì qua một cái cầu băng là họ
lại phải thử sức chịu đựng của nó. Hoặc Ánh Sáng Ban Ngày hoặc Kama
tiến lên phía trước, chân mang giầy đi tuyết tay cầm một cái đòn đài nằm
ngang. Nếu có bị rơi xuống, họ có thể bám vào cái đòn lúc nãy đã bắc
ngang qua miệng hố vừa bị nạn như thế. Khi nhiệt độ xuống đến năm mươi
độ dưới không thì một người bị ướt đến ngang hông không thể tiếp tục đi
được nữa vì thân thể bị tê cóng. Bởi vậy, cứ mỗi lần rơi xuống là mỗi lần
cuộc hành trình bị chậm lại. Ngay khi vừa được vớt lên, người bị ướt phải
chạy tới chạy lui để giữ cho máu lưu thông trong khi người kia phải gầy
ngay một đống lửa. Ðược bảo vệ theo lối này, người ấy có thể thay quần áo
khô, bộ đồ ướt sẽ được hong khô phòng khi bị nạn lần sau.
Tình hình còn tồi tệ hơn nữa vì không thể đi trên sông như vậy khi trời
tối đen như mực. Do đó thời gian đi bị giảm xuống còn sáu giờ một ngày
vào lúc tranh tối tranh sáng. Mỗi giây phút đều trở nên rất quý, và họ cố
không để mất một giây nào.