- Bây giờ ông chưa cứng rắn, vậy ông cho tôi biết theo ý ông chính
sách biên tập chung của các ông đúng ở chỗ nào?
- Tôi chẳng nghĩ ngợi cái gì hết, – y liến thoắng trả lời. – Trong nghề
làm báo, muốn thành công thì đừng có húc đầu vào tường. Dù thế nào, tôi
cũng đã học thuộc lòng được điều đó rồi.
Và y lắc cái đầu trẻ măng của y một cách rất khôn ngoan.
- Thế còn công lý? – Tôi hỏi gặng.
- Bà không hiểu mánh khoé nhà nghề. Mọi việc rồi cũng đâu vào đấy
cả, bởi vì lẽ tất nhiên nó phải phù hợp với công lý!
- Thật là mập mờ hết chỗ nói, – tôi lẩm bẩm. Nhưng tim tôi đau nhói
thương cho cái tuổi trẻ của y và tôi cảm thấy phải thét lên hay oà lên khóc.
Tôi đã bắt đầu nhìn qua được cái vỏ ngoài của cái xã hội xưa nay tôi
vẫn sống và thấy được những sự thật hãi hùng ở bên trong. Hình như có
một âm mưu ngấm ngầm gì để hại Jackson và tôi đâm ra có thiện cảm với
người luật sư mở mồm là than thở đã cãi cho Jackson. Cái âm mưu ngấm
ngầm này đã trở thành rộng lớn. Nó không phái chỉ nhằm Jackson. Nó
nhằm tất cả những công nhân đã bị què cụt trong nhà máy. Mà nó đã nhằm
hại những người trong nhà máy này thì sao nó chẳng nhằm hại những người
trong nhà máy khác? Trong thực tế, ở các ngành công nghiệp khác, tất cũng
như thế chứ gì?
Nếu quả như thế thật thì xã hội chỉ là một điều gian dối. Tôi bủn rủn cả
người trước những kết luận của chính mình. Hãi hùng quá, khủng khiếp
quá, không ai có thể tin là thật được! Nhưng còn Jackson kia, còn cánh tay
của anh kia, còn cả những vết máu trên áo tôi và những giọt máu từ trên xà
nhà tôi rỏ xuống. Và còn nhiều Jackson (riêng ở nhà máy dệt đã có hàng
trăm rồi, như lời Jackson nói). Jackson, tôi không tài nào trốn đâu cho thoát
hình ảnh của anh.
Tôi đến thăm ông Wickson và ông Pertonwaithe là hai người nắm số
vốn chính trong nhà máy. Nhưng tôi không tài nào làm cho họ xúc động
như những người đốc công ăn lương của họ được. Tôi khám phá ra rằng họ
có một nền đạo đức cao siêu hơn những người khác trong xã hội. Đó là một
thứ đạo đức mà tôi dám gọi là đạo đức quý tộc, đạo đức của nhà chủ [35].
Họ dùng những lời lẽ huênh hoang để nói về chính sách của họ và họ đồng