JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 1648

Kế đó là thời kỳ lang thang. Nạn thất nghiệp đang lan tràn khắp Huê

Kỳ. Vài người như Kelly và Coxy hô hào bọn thất nghiệp hợp nhau thành
từng đoàn ở mỗi châu thành rồi tiến tới Washington bằng mọi cách – đi nhờ
xe lửa, nhờ ghe, nhờ xe, hoặc đi bộ. Đoàn này nhập với đoàn khác, mỗi
ngày một đông, định đóng trại ở thủ đô, chiếm các công viên, công trường,
nằm ăn vạ cho tới khi nào chính phủ kiếm cho có công ăn việc làm mới
thôi. Những đoàn như vậy tất nhiên không có kỷ luật, tới đâu phá phách đó,
dân chúng phải nuôi họ, đôi khi tặng tiền lộ phí cho nữa để tống khứ họ đi
cho mau.

Jack London nhập bọn ngày 6-4-1894, sau khi nhận một số tiền của

chị, là cô Eliza. Ông sống chung với bọn thất nghiệp, lúc hết tiền, đói quá,
cũng ăn xin như họ. Nhưng trong mấy tháng màn trời chiếu đất, thất thiểu
suốt Bắc Mỹ từ tây qua đông đó, ông đã thấy biết bao cảnh rừng núi chót
vót, đồng nội bao la, gặp biết bao hạng người trong các giới, người ta gọi họ
là cặn bã của xã hội, nhất thiết ông đều ghi trong óc để sau này viết sách.

Nửa đường ông bỏ đoàn, đi một mình tới Washington nhờ một chút

tiền thân mẫu gởi theo. Tại Washington ông tò mò vào coi một sòng bạc,
thình lình lính lại bổ vây, ông nhảy qua cửa sổ trốn thoát.

Nhưng sau đó ông bị bắt gần thác Niagara, nhốt khám vì tội du thủ du

thực (ông kể lại những cực khổ thời đó trong cuốn Con đường – La route).
Ở khám ra, ông lại Nữu Ước, hành khất để độ nhật, suýt bị nhốt khám lần
nữa vì vô gia cư, nhưng nhờ khéo tán, khéo kể những chuyện, tả những
cảnh Nhựt Bản cho viên cảnh sát nghe mà viên này chẳng những quên bổn
phận của mình lại còn tặng ông tiền uống rượu cho ấm bụng nữa. Trong
thời gian trôi giạt ở Boston, Gia Nã Đại, ông được thấy bao vẻ hùng vĩ của
thiên nhiên, vẻ tráng lệ của đô thị, nhưng cũng chịu biết bao nỗi đói rét, có
đêm lạnh quá, không nằm ở công viên được, phải xin vô khám ngủ. Ông
phiêu bạt như vậy một là để kiếm việc làm, hai là để biết xứ lạ, sau thấy làm
cách nào cũng chỉ đủ miếng ăn là may, mà quần áo và giày rách quá, không
thể chịu được nữa, ông đành trở về San Francisco.

Cũng may lúc đó gia đình ông qua cơn túng bấn. Thân phụ ông làm sở

Cảnh sát, đủ bao bọc cả nhà. Ông xin người nối lại việc học, xin được vô
trường Trung học Berkely, mặc dầu đương giữa niên khoá. Ông đóng cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.