JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 1650

đăng. Ông buồn rầu nhưng không thất giọng, đọc lại truyện ngắn được tờ
San Francisco Call thưởng mấy năm trước để tìm nguyên nhân tại sao lần
đó thành công mà lần này thì thất bại. Ông thấy lỗi tại ông dùng một lối văn
quá trừu tượng, mà phương pháp diễn tả chưa hoàn hảo.

Ông xin vô làm trong một tiệm giặt để kiếm ăn, ít lâu sau ông bị đuổi

vì một lý do rất lạ lùng: ông tìm được một cách giặt ủi ít mệt mà nhiều kết
quả, có thể vừa làm việc vừa đọc sách được. Ai cũng nhận cách đó là tiện
lợi, nhưng người ta không ưa những người thợ có sáng kiến và ông thất
nghiệp một lần nữa.

Thì vừa nhằm lúc ở Mỹ có phong trào đua nhau lên miền Klondike ở

Alaska để đào vàng. Năm đó là năm 1897, Jack London tìm một người hoặc
một công ty nào chịu mướn ông mà không ra, thì may người anh rể ông, đại
tá Shepard tức chồng bà Eliza ngỏ ý muốn hợp tác với ông, kẻ công người
của. Bà Eliza đem cầm cố ngôi nhà được vài trăm đô la đưa cho chồng mua
sắm thức ăn, vật liệu và ngày 25-7-1897 hai anh em xuống tàu Umatilla,
tiến lên miền tây bắc. Tới bãi biển làng Dyea, hai người nhập bọn với ba
người nữa, chia nhau khuân vác tới Sheep Camp, vì không đủ tiền mướn
bọn da đỏ. Từ Sheep Camp bắt đầu con đường nguy hiểm nhất, tức lối mòn
Chilcoot mà nhiều người đã đặt tên là đường địa ngục. Đại tá Shepard già
yếu, không dám tiến, trở về San Francisco, và London phải khuân một mình
những dụng cụ đại tá để lại. Có một khúc đường dài năm cây số rưỡi, ông
phải vác 80 kg mà đi bốn lần, về bốn lần trong một ngày; tính ra ngày đó
ông đi trên 40 cây số mà trên hai chục cây số phải vác nặng. Rồi phải lội
qua những con sông đóng băng, qua những đồng lầy, bùn ngập tới đầu gối,
leo những đường núi dốc ngược, không có chỗ đặt chân. Nguy hiểm nhất là
lúc qua sông Sixty Mile. Ở Box Canyon sông rộng bốn trăm thước, mà chỗ
đó chỉ hẹp 24 thước, nước chảy băng băng giữa hai thành núi cao, dựng
đứng như bức vách, thành những xoáy nước sâu hun hút, trong tiếng vang
động ầm ầm của gió và sóng. Hàng trăm người cũng đi tìm vàng đứng trên
bờ mà ngó, vẻ sợ hiện trên mặt.

Nhưng Jack London nhất định cho thuyền qua để được lợi hai ngày mà

tới Klondike cho kịp lúc tuyết chưa đổ, băng chưa đóng. Cả bốn người uống
rượu cho say rồi đẩy thuyền ra giữa dòng; thuyền chơi vơi lảo đảo, mấy lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.