Người bám đầy những bụi than xuống góc phòng bên cạnh lò sưởi và lau
mồ hôi bằng một chiếc mùi-soa bằng vải thô. Tôi hầu như không tin vào
những giác quan của mình nữa. Đức Giám mục đen chùi chũi như một anh
phu than, bận một chiếc áo sơ-mi bằng vải bông rẻ tiền đứt cả khuy cổ và
một chiếc quần mặc ngoài của anh em lao công! Nghịch mắt nhất là chiếc
quần đã bợt cả đũng, dài lượt thượt xuống tận gót chân và giữ ở háng bằng
một chiếc thắt lưng da hẹp bản, y hệt những người lao công vẫn mặc.
Mặc dầu đức Giám mục có vẻ nóng bức, hai bàn tay sưng húp đáng
thương của bà cụ già đã cóng đi vì lạnh. Trước khi từ biệt bà cụ, đức Giám
mục đã nhóm xong lửa và tôi cũng đã gọt xong khoai tây cho vào luộc. Dần
dần về sau, tôi được biết thêm có nhiều trường hợp tương tự trường hợp của
bà cụ, và nhiều trường hợp còn thê thảm hơn, chìm trong những chỗ sâu
thẳm khủng khiếp của những dãy nhà bên láng giềng.
Chúng tôi về nhà thấy Ernest đang hốt hoảng vì sự vắng mặt của tôi.
Sau khi cái ngạc nhiên ban đầu của cuộc gặp mặt đã hết, đức Giám mục
ngồi ngả lưng trên ghế, duỗi thẳng hai chân mặc quần vải thô và thở dài
khoan khoái. Chúng tôi là những bạn cũ đầu tiên Người gặp lại từ khi
Người bỏ đi, Người bảo chúng tôi thế; và trong những tuần gần đây, chắc
Người khổ tâm vì nỗi cô độc của mình lắm. Người nói với chúng tôi kể
cũng đã nhiều, mặc dầu Người nói nhiều hơn về niềm vui mà Người cảm
thấy trong khi thực hiện những lời răn của Chúa.
- Bởi vì bây giờ, tôi đang nuôi những con chiên của Chúa, - đức Giám
mục nói. - Tôi đã học được một bài học lớn. Dạ dày có yên thì phần hồn
mới yên được. Đàn chiên của Người phải được nuôi bằng bánh mì, với bơ,
với khoai tây, với thịt; sau đó, và chỉ có sau đó, tâm trí họ mới sẵn sàng
nhận những thức ăn tinh khiết hơn.
Đức Giám mục ăn bữa ăn tôi nấu một cách ngon lành. Ngày trước, đến
nhà tôi, Người không bao giờ ăn ngon miệng như thế. Chúng tôi nói chuyện
về những ngày đó, và Người bảo rằng trong đời chưa bao giờ Người thấy
khoẻ như bây giờ.
- Bây giờ tôi toàn đi bộ, - Người nói. Và Người hơi đỏ mặt khi nhớ tới
thời kì còn lên xe xuống ngựa, coi đó như một tội lỗi khó lòng chuộc lại
được. - Sức khoẻ của tôi vì thế càng tăng lên, - Người nhanh nhảu nói thêm.