JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 269

Khi ấy, chế độ căn cước dập theo kiểu của Nga hoàng đang phát triển.

Tôi không dám dùng tên thật để đi qua lục địa. Muốn gặp lại Ernest tôi cần
phải xoá hết tung tích của mình đi. Nếu không sau khi trốn khỏi nhà tù
Ernest mà cứ lẽo đẽo theo tôi thì có thể bị bắt lại. Tôi không thể lại cải trang
thành người vô sản mà đi được. Chỉ còn một cách: cải trang thành một
người của tập đoàn thiểu số thống trị. Bọn thiểu số thống trị chóp bu chỉ có
một dúm. Nhưng còn vô số những tên kém vai vế hơn, như lão Wickson
chẳng hạn. Những tên đáng giá vài triệu thôi và là tay chân của bọn thiểu số
thống trị chóp bu. Vợ và con gái của bọn thiểu số thống trị đàn em này kể ra
có hàng đàn hàng lũ. Thế là tôi quyết định cải trang theo bọn này. Vài năm
sau thì không thể nào làm như thế được nữa vì chế độ căn cước đã hoàn hảo
lắm rồi. Lúc đó, đàn ông, đàn bà, trẻ con trong khắp nước không ai là không
bị đăng ký và không bị theo dõi khi di chuyển. Khi thời gian đã chín, bọn
mật thám đều bị tôi đánh lạc hướng. Một giờ sau không còn Avis Everhard.
Lúc đó có một bà tên là Felice Van Verdighan, có hai người hầu gái và một
con chó đi kèm [2], lại có cả một cô hầu gái để chăm nom chó, bước lên
phòng khách trên một toa xe Pullman 3 và mấy phút sau tàu chạy hết tốc độ
về phía tây.

Ba người thiếu nữ đi theo tôi đều là những người cách mạng. Hai người

là đội viên đội chiến đấu còn người thứ ba, chị Grace Holbrook đến năm
sau mới vào đội viên, và vào được sáu tháng thì bị cái Gót sắt xử tử. Chính
chị này đi trông nom con chó, còn hai chị kia, một chị là Bertha Stole mười
hai năm sau bị mất tích, một chị là Anna Roylston vẫn còn sống và đang
đóng một vai trò ngày càng quan trọng trong cách mạng [4].

Chúng tôi thường xuyên đi qua nước Mỹ tới bang California, không

xảy ra chuyện gì cả. Khi tàu đến Oakland đậu ở ga Phố thứ mười sáu, chúng
tôi xuống, và cả Felice Van Verdighan lẫn hai người hầu gái, con chó và
người hầu của con chó cùng bị biến mất vĩnh viễn. Ba người hầu gái được
những đồng chí tin cẩn dẫn đi. Các đồng chí khác phụ trách tôi. Chỉ trong
vòng một giờ sau khi xuống xe lửa, tôi đã đáp một chiếc tàu đánh cá nhỏ đi
ra khơi trên vịnh San Francisco. Gió đột nhiên đổi chiều và chúng tôi đi
lênh đênh không phương hướng mất gần hết một đêm. Nhưng tôi nhìn thấy
ánh đèn ở Alcatraz, nơi Ernest bị giam, và ý tưởng được gần anh làm cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.