Người Đức, hai người Mỹ và tôi liền mua hết số rượu uyt-ki trên
thuyền và bảo nhau uống cho say. Lý luận của chúng tôi là cứ nốc đầy rượu
như vậy thì tất cả mầm mống đậu mùa nào lây sang chúng tôi cũng sẽ bị đốt
cháy thiêu thành than. Vậy mà chúng tôi thành công đấy; nhưng tôi cũng
phải thú nhận rằng cả thuyền trưởng Oudouse lẫn Ah Choon, chẳng người
nào bị nhiễm bệnh cả. Vị thuyền trưởng người Pháp không uống chút rượu
nào, còn Ah Choon nhất định giới hạn là mỗi ngày chỉ uống một ly thôi.
Thời tiết khá đẹp. Mặt trời đi nghiêng về hướng Bắc, đang đứng bóng
ngay trên đỉnh đầu chúng tôi. Gió không thổi đều, mà chỉ thổi từng cơn dữ
dội trong khoảng từ năm phút tới nửa giờ, kéo theo một trận mưa trút nước
xuống chúng tôi. Sau mỗi cơn như vậy, mặt trời lại hiện ra nóng bỏng làm
cho boong tàu ướt đẫm lại bốc hơi ngùn ngụt.
Hơi đó thật chẳng thích thú chút nào cả. Đó là hơi của tử thần mang
theo hàng triệu mầm bệnh. Chúng tôi luôn luôn uống thêm một ly mỗi khi
trông thấy làn hơi đó bốc lên từ những thây người chết hay những người
đang hấp hối, và thường khi chúng tôi lại uống thêm hai ba ly là khác và
pha thật mạnh. Chúng tôi còn đặt một lệ nữa là uống thêm vài ly mỗi khi họ
xô một thây ma xuống biển làm mồi cho đàn cá mập đang quẩn quanh
thuyền.
Qua được một tuần như thế, chúng tôi hết rượu. Cũng vừa hay, vì nếu
không, tôi đã chẳng sống đến nay. Phải tỉnh táo, một người mới có thể qua
được các biến cố tiếp theo đó, và các bạn sẽ đồng ý với tôi khi tôi nói là chỉ
có được hai người đã qua khỏi được cơn tai biến ấy. Người thứ hai là kẻ vô
thần - ít ra tôi cũng đã được nghe thuyền trưởng Oudouse mệnh danh hắn
như thế khi tôi mới chợt để ý đến hắn. Nhưng thôi, bây giờ tôi xin kể tiếp
câu chuyện đó đã.
Hôm đó là ngày cuối tuần, rượu uyt-ki đã cạn mà bọn buôn ngọc trai
chúng tôi đã tỉnh rượu. Tôi chợt nhìn lên chiếc phong vũ biểu treo ở lối đi
vào ca bin. Thường thường ở Panmotus nó chỉ 29’90; và vẫn lên xuống
giữa khoảng 20’85 và 30’00 hoặc 30’05. Nhưng hôm đó tôi thấy nó sụt
xuống tới 29’062. Điều đó đủ làm kẻ buôn hạt trai say sưa nhất đã giết vì
trùng đậu mùa bằng rượu uyt-ki phải tỉnh lại.