nhấn mạnh, và phải nổi bật lên, lóe sáng trong ánh sao. Nhưng tất cả những
ý đó, gã không nói ra được ý nào.
“Nó định ngoạm mất mũi tôi,” gã kết luận.
“Ối!” Người con gái nói, giọng nhẹ và xa xôi, gã nhận thấy sự xúc
động trên nét mặt nhạy cảm của nàng.
Gã cũng cảm thấy xúc động, đôi má rám nắng của gã ửng nhẹ, lộ vẻ
bối rối sượng sùng, tuy thực ra gã thấy nó bừng bừng nóng rát như khi gã
đứng giáp cửa lò để mở. Những chuyện ẩu đả đâm chém nhau tầm thường
hèn hạ như vậy rõ ràng không phải là đề tài thích hợp trong câu chuyện với
một thiếu nữ lịch sự. Những nhân vật trong sách, trong giai tầng của nàng
không bao giờ nói những chuyện như vậy – mà có lẽ họ cũng chẳng biết gì
về những chuyện ấy.
Câu chuyện vừa cố khơi ra, ngừng lại một lúc. Rồi nàng lại ướm hỏi về
cái sẹo trên má gã. Ngay khi nàng hỏi, gã đã nhận thấy nàng cố gắng nói
theo lối nói của gã, gã quyết định tránh và nói theo lối nói của nàng.
“Chỉ là một câu chuyện không may,” gã nói, tay để lên má. “Một đêm
lặng gió: biển bỗng nổi sóng; cột buồm chính bị cuốn đi rồi là dây dợ cũng
bị cuốn theo. Dây cáp bện xoắn lại như một con rắn. Tất cả những người
gác trên boong cố níu lại, tôi lao tới và bị quật vào mặt.”
“Ôi,” nàng nói, lần này giọng có vẻ hiểu, tuy trong thâm tâm nàng thấy
ngôn ngữ của gã đối với nàng thật khó hiểu, nàng tự hỏi “dây cáp” là cái gì,
bị “quật vào mặt” là thế nào.
“Cái nhà ông Swineburne[6],” gã mở đầu câu chuyện, định thực hiện ý
định của mình, nhưng lại phát âm “i” dài ra.
“Ai?”
“Swineburne, nhà thơ,” - gã nhắc lại, vẫn phát âm sai.
“Swinburne,” nàng chữa lại.
“À vâng, đúng cái anh chàng đó,” gã ấp úng, má lại nóng rực lên. “Ông
ấy chết được bao lâu rồi?”
“Ủa, tôi không nghe nói ông ấy đã mất,” nàng nhìn gã vẻ tò mò. “Ông
quen ông ấy ở đâu?”
“Tôi đã ngó thấy ông ta lần nào đâu,” gã trả lời. “Nhưng tôi đã đọc vài
ba bài thơ của ông ta trong cuốn sách kia ngay lúc trước khi cô vào. Cô có