“Còn hai năm nữa mới hết khi tôi thôi học,” gã trả lời. “Nhưng khi còn
học bao giờ tôi cũng được xếp hạng cao.”
Liền ngay đó, gã tự giận mình vì đã khoe khoang, gã nắm chặt lấy tay
ghế, điên cuồng đến nỗi đầu ngón tay đau nhói. Đúng lúc ấy gã nhận thấy
một người đàn bà bước vào phòng. Gã thấy nàng đứng dậy và nhẹ lướt qua
sàn đón người mới tới. Họ hôn nhau, tay quàng lừng nhau tiến về phía gã.
Gã nghĩ, chắc đây là mẹ nàng. Bà ta người cao, thân hình thon thả, mái tóc
nâu, vẻ đẹp đường bệ. Chiếc áo dài của bà đúng là, gã nghĩ, chỉ có được
trong một tòa nhà như thế này. Gã thích thú ngắm nhìn những nếp đẹp của
chiếc áo. Bà và chiếc áo của bà nhắc gã nhớ tới những người đàn bà trên
sân khấu. Rồi gã nhớ lại đã từng trông thấy những người đàn bà quý phái
với những chiếc áo dài tương tự bước vào các rạp hát ở London, gã đứng
ngắm và bị những tên cảnh sát đẩy ra ngoài hàng hiên, dưới làn mưa bụi.
Rồi trí óc gã lại gợi tới Đại khách sạn ở Iokohama, nơi đây, từ bên kia hè
đường, gã cũng đã nhìn thấy các bà quý phái. Rồi thành phố và bến cảng
Iokohama, trong muôn vàn hình ảnh hiện lên loang loáng trước mắt gã.
Nhưng gã vội xóa đi cái ống kính vạn hoa thu hình của ký ức ấy bởi gã
đang bị thôi thúc vì sự khẩn thiết của hiện tại. Gã biết mình phải đứng dậy
để được giới thiệu, gã chật vật đứng lên, ống quần phình ra nơi đầu gối,
cánh tay buông thõng lố bịch, mặt căng thẳng, đứng chờ sự thử thách sắp
tới.
-------
[2] Algenon Charles Swinburne (1837 – 1909), một thi sĩ kiêm phê bình văn
học người Anh. Tác phẩm của ông đầy tính chất trữ tình, được thanh
niên thời đó rất ưa thích (ND).
[3] Tên một nhân vật trong tác phẩm của Swinburne.
[4] Khu chợ (Market) thuộc Cựu Kim Sơn – phía Đông bắc khu chợ là nơi
tập trung của nhà giàu, phía Nam là khu dân nghèo.
[5] Whitechapel – Khu dân nghèo.
[6] Ý Martin muốn nói đến Swinburne.
[7] Henry Wordsworth Longfellow (1807 – 1882) – thi sĩ Mỹ. “The Psalm
of life” và “Excelsior” là những tác phẩm nổi tiếng của Longfellow –
các học sinh Mỹ thường phải học.