Trưa, rồi đến chiều. Gã quên cả ăn, cứ tìm mãi những sách dạy về phép
xã giao. Vì thêm vào sự nghiệp, trí óc gã còn phải bận rộn về một vấn đề rất
đơn giản và cụ thể: “Khi bạn gặp một thiếu nữ lịch sự trẻ trung và nếu nàng
mời bạn đến chơi, thì cách bao lâu sau bạn có thể đến?” Đó là vấn đề gã
luôn băn khoăn tự hỏi. Nhưng khi gã tìm thấy đúng ngăn để những quyển
sách ấy, thì gã tìm hoài mà cũng chẳng thấy câu trả lời. Gã hoảng sợ trước
tòa lâu đài mênh mông của phép xã giao, gã như lạc đường trong đám rối
rắm những con đường không có lối ra của cách xử thế giữa những con
người trong xã hội thượng lưu. Gã không tìm nữa. Gã không tìm thấy cái
mà gã cần, dù gã đã thấy rằng muốn lịch sự thì phải mất cả đời người, và gã
phải sống một cuộc đời dự bị trước để học làm sao cho lịch sự đã.
“Ông có tìm thấy cái ông cần không?” Người ngồi ở bàn hỏi khi thấy
gã ra về.
“Thưa ông có,” gã trả lời. “Thư viện ở đây đầy đủ quá.”
Người ấy gật đầu. “Chúng tôi rất sung sướng được tiếp ông ở đây luôn.
Ông là thủy thủ phải không?”
“Thưa ông, vâng. Tôi sẽ xin lại đây luôn.”
“Ừ, mà sao hắn lại biết được điều đó?” Gã tự hỏi mình khi bước xuống
cầu thang.
Trên quãng hè khối nhà mọc đầu tiên dọc theo đường phố, gã bước
vụng về, người cứng đơ, thẳng đuỗn cho đến khi miên man suy nghĩ, gã
quên đi; cái dáng đi lắc lư lại trở về với gã một cách duyên dáng.
-------------
[18] Blathaniel Bowditch (1773 – 1838): một nhà toán học kiêm hàng hải
người Mỹ.
CHƯƠNG 6
Một nỗi bồn chồn ghê gớm, giống như một con đói đang cào cấu
Martin. Gã thèm khát được nhìn người con gái mà đôi bàn tay thon thả đã
xiết chặt đời gã bằng cái nắm của một người khổng lồ. Gã không có đủ cam
đảm để gặp nàng. Gã sợ rằng có thể là đến quá sớm, và như thế gã sẽ vi
phạm vào một điều đáng sợ của lễ nghi đáng sợ mà người ta gọi là xã giao.
Gã ở hàng giờ trong hai thư viện Oakland và Berkelay, điền tên vào
những thẻ mượn sách cho gã, cho chị Gertrude cho cô Marian và cho Jim –