trưởng khạc lửa và bốc khói; những gã đàn ông mặt nhăn nhúm vì giận dữ,
những con vật hét lên chửi rủa thô tục và gục ngã quanh gã… rồi gã quay
lại cảnh chính, êm ả, trong sạch dưới ánh sáng rực rỡ nơi Ruth ngồi nói
chuyện với gã giữa sách vở và những bức tranh. Gã trông thấy chiếc đại
dương cầm mà lát nữa nàng sẽ dạo cho gã nghe. Gã thấy âm vang của
những từ chọn lọc chính xác của mình. “Vâng, thế tôi không có đủ tư chất
đặc biệt để viết văn hay sao?”
“Nhưng dù người ta có đủ tư chất đặc biệt để làm nghề thợ rèn đi nữa,”
nàng cười, “tôi cũng chưa bao giờ nghe nói có ai trở thành thợ rèn mà trước
hết không phải trải qua thời kỳ tập việc.”
“Cô muốn khuyên thế nào?” Gã hỏi. “Cô đừng quên rằng tôi cảm thấy
tôi có khả năng viết. Tôi không thể giải thích được, tôi chỉ biết là tôi có cái
khả năng ấy.”
“Ông phải có một nền học vấn đầy đủ đã, dù là cuối cùng ông có trở
thành văn sĩ hay không; học vấn rất cần thiết cho bất cứ một sự nghiệp nào
mà ông chọn. Nhất định không được vội vàng, đại khái. Thế nào ông cũng
phải qua trung học.”
“Vâng,” gã bắt đầu, nhưng nàng ngắt lời, sau khi suy nghĩ thêm.
“Tất nhiên, ông vẫn có thể vừa học vừa tiếp tục viết được.”
“Tôi nhất định phải viết,” gã nói cương quyết.
“Sao?” Nàng nhìn gã khá bối rối, vì nàng không thích cái lối gã cứ
khăng khăng giữ định kiến của mình.
“Bởi vì, nếu không viết thì cũng không thể qua trường trung học nào
được. Tôi phải sống, phải mua sách và quần áo, cô biết đấy.”
“Tôi quên mất điều đó,” nàng cười. “Tại sao ông sinh ra mà lại không
có một nguồn lợi tức nào?”
“Tôi thích có sức khoẻ và giàu trí tưởng tượng hơn,” gã trả lời. “Lợi
tức thì xoay
[36]
lấy được, nhưng còn hai cái kia thì ai xoay cho…” Gã suýt
nói “cho cô”
[37]
nhưng vội chữa “cho người ta”
[38]
.
“Đừng nói ‘xoay’.” Nàng kêu lên bực bội một cách đáng yêu. “Đó là
tiếng lóng, nghe chướng quá!”
Gã đỏ mặt và lắp bắp.
“Đúng, tôi chỉ mong cô chữa luôn cho tôi như thế.”