sự mù quáng kỳ dị nào đã đưa gã, một con người trẻ tuổi, có sức mạnh khác
thường đến chỗ phí hoài cả thời gian để đi viết những chuyện ngắn, những
bài thơ mà chắc chắn sẽ rất tồi và nhất định sẽ thất bại.
Nàng đưa mắt nhìn cái cổ khỏe mạnh mờ mờ trong ánh sao, nhìn lên
cái đầu vững chắc và nỗi ước muốn trước đây được đặt bàn tay lên cổ gã trở
lại với nàng. Cái sức mạnh mà nàng kinh sợ ấy quyến rũ nàng. Cảm giác
hiu quạnh rõ rệt, và nàng thấy mệt mỏi. Con thuyền bị xô nghiêng làm cho
nàng nôn nao khó chịu, nàng nhớ lại cơn nhức đầu mà gã đã chữa cho nàng
khỏi, và cái cảm giác nghỉ ngơi lại toát ra từ con người gã. Gã ngồi bên
nàng, gần sát nàng và con thuyền như xô nàng sát lại bên gã. Nàng bỗng
thấy một sự thôi thúc muốn ngả mình vào người gã, muốn dựa vào sức
mạnh của gã mà nghỉ ngơi – một sự thôi thúc mơ hồ chưa thành hình rõ rệt,
nhưng dù cho nàng có đắn đo đi nữa thì nó vẫn chế ngự nàng, bắt nàng phải
ngả mình vào người gã. Hay là tại thuyền nghiêng? Nàng không biết. Nàng
không bao giờ biết được. Nàng chỉ biết rằng nàng đang tựa vào người gã và
nàng thấy êm dịu quá, an tâm quá. Có thể đó là lỗi tại cái thuyền, nhưng
nàng cũng không nghĩ tới chuyện sửa cái lỗi ấy nữa. Nàng chỉ tựa nhẹ vào
vai gã, nhưng vẫn là tựa và nàng cứ tiếp tục tựa khi gã đổi tư thế ngồi để
làm cho nàng dễ chịu hơn.
Thật là một sự điên rồ, nhưng nàng không để ý tới sự điên rồ ấy. Nàng
không còn là nàng nữa, chỉ là một người đàn bà thôi, với tất cả những đòi
hỏi da diết của một người đàn bà. Và tuy nàng chỉ tựa rất nhẹ, nhưng sự đòi
hỏi ấy hình như đã được thỏa mãn. Nàng không thấy mệt nhọc nữa. Martin
không nói gì cả; chỉ cần nói một lời là cái giây phút mê li này tiêu tan đi
mất. Chính tình yêu thầm lặng của gã đã làm cho giây phút đó kéo dài. Gã
bàng hoàng, ngây ngất. Gã không thể hiểu được cái gì đã xảy ra. Nó kì ảo
quá, không thể là thực được, chỉ là mê. Gã chế ngự được cái ý muốn điên
cuồng buông tay bánh lái, buông dây buồm, để ghì chặt lấy nàng trong cánh
tay. Trực giác của gã đã bảo cho gã biết làm như thế không được, và gã
sung sướng vì bánh lái, vì dây buồm đã làm cho tay gã bận bịu và kìm ý
muốn của gã lại. Nhưng gã lái con thuyền không khéo léo như trước,
ngượng ngùng mặc cho gió thổi chệch cánh buồm, cốt để kéo dài thời gian
tới bờ bắc. Đến bờ gã sẽ phải đứng lên, và sự gần gũi như thế là hết. Gã lái