con thuyền một cách rất tài tình, bắt nó đi chầm chậm mà vẫn không để cho
mấy anh tán gẫu kia nhận thấy; trong thâm tâm gã thầm tha thứ cho những
chuyến đi hết sức vất vả trước đây của gã, nhờ chúng mới có cái đêm kỳ
diệu này, nhờ chúng mà gã đã chế ngự được biển cả, được con thuyền, được
gió để gã có thể lái con thuyền với nàng ở bên cạnh, với cái sức nặng thân
yêu tựa vào vai gã.
Khi những tia sáng đầu tiên của mặt trăng đang lên chiếu vào cánh
buồm làm con thuyền rực lên trong ánh sáng lồng lộng như ngọc, Ruth ngồi
nhích ra. Và khi nàng nhích ra, thì nàng cảm thấy gã cũng nhích ra xa. Cả
hai người cùng muốn tránh không để cho người khác trông thấy. Sự thân
mật ấy chỉ là thầm kín, hai người ngầm hiểu với nhau. Nàng ngồi nhích ra,
hai má nóng bừng, lúc này nàng mới thấy hết ý nghĩa của việc vừa làm.
Nàng cảm thấy như mình có lỗi, và nàng không muốn cho các anh nàng hay
Olney thấy. Tại sao nàng lại làm như thế? Trong đời nàng, nàng chưa hề
làm một việc như thế bao giờ, tuy trước đây nàng đã cùng nhiều thanh niên
đi chơi thuyền vào đêm trăng. Nàng không bao giờ có ý muốn làm một việc
như thế. Nàng cảm thấy xấu hổ quá, nàng thấy sự bí ẩn nữ tính đã nảy nở và
choán ngợp lấy nàng. Nàng liếc trộm Martin đang lái con thuyền đổi hướng,
và nàng cảm thấy căm ghét gã đã để cho nàng phạm phải một hành động
phóng đãng đáng hổ thẹn. Mà ai chứ, lại chính anh chàng này à! Có lẽ mẹ
nàng nói đúng, nàng đã gặp gỡ anh ta quá nhiều chăng. Nàng nhất định sẽ
không để xảy ra một lần nữa như thế, sau đây sẽ gặp gỡ anh ta ít thôi. Nàng
nuôi một ý nghĩ điên rồ là ngày hôm nào hai người gặp nhau riêng, nàng sẽ
nói dối là đêm hôm ấy trước khi trăng lên, nàng bất chợt thấy trong người
choáng váng không biết gì nữa. Nhưng nàng lại nhớ ra rằng trước ánh trăng
soi mói kia, cả hai người cùng nhích ra và thế thì anh ta biết mình nói dối
mất. Những ngày sau trôi qua nhanh, nàng không còn là nàng nữa, mà là
một người xa lạ đầy băn khoăn, bối rối, suy nghĩ miên man, tự phân tích để
mà khinh rẻ mình, không muốn nhìn vào tương lai, không muốn nghĩ về
mình nữa, không biết rằng mình sẽ trôi nổi đến đâu. Nàng sống trong một
cơn sốt của những điều thần bí rờn rợn, lúc thì làm cho nàng sợ hãi, lúc thì
làm cho nàng đê mê, nhưng luôn luôn ở trong trạng thái bàng hoàng. Tuy
nhiên, nàng vẫn có một ý nghĩ kiên định, nó khiến cho nàng yên tâm. Nàng