JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 595

đến chỗ kia bằng một con đường thẳng. Từ cửa đến đầu giường cũng phải
đi vòng đi vèo, lúc tối chẳng va vào cái nọ cũng đụng vào cái kia. Tránh
được những cái cửa luôn luôn mâu thuẫn với nhau, thì phải tạt ngang sang
phải để tránh cái bếp, rồi lại phải tạt ngay sang trái để tránh chân giường,
nhưng nếu lại tạt mạnh quá thì lại va phải góc bàn. Vặn mình, đảo người
một cách đột ngột đi hết con đường vòng là tới một cái ngách, một bên là
giường, một bên là bàn. Nếu cái ghế độc nhất của căn phòng mà cứ để
nguyên ở chỗ thường lệ của nó trước bàn thì lại không thể nào đi qua được
cái ngách đó. Khi không dùng đến ghế, gã đem đặt nó ở đầu giường, tuy
nhiên, đôi khi gã cũng dùng nó ngồi để khi nấu ăn, gã đọc sách chờ nước
sôi – gã còn đủ khéo léo thu xếp đọc được một vài đoạn trong khi đợi
miếng thịt bò rán chín. Hơn nữa, chỗ dành để làm bếp quá nhỏ, cứ ngồi
nguyên một chỗ, gã cũng có thể với lấy được mọi thứ cần dùng. Thực ra, cứ
ngồi mà làm lại tiện, đứng dậy chỉ tổ vướng.

Vốn đã có một cái dạ dày rất khỏe, ăn gì cũng tiêu, gã lại biết làm

nhiều món ăn vừa bổ vừa rẻ tiền. Súp đậu hòa lan là món thường xuyên của
gã, cũng như món khoai tây với đậu biển, những củ thật to, nâu xám, gã nấu
theo kiểu Mexico. Mỗi ngày ít nhất cũng có trên bàn ăn của gã một lần thứ
gạo thổi theo một lối đặc biệt mà các bà nội trợ Mỹ không bao giờ thổi và
cũng không thể nào học được cách thổi như thế. Quả khô rẻ hơn quả tươi,
lúc nào gã cũng có sẵn một hộp vì gã thường dùng nó thay bơ để ăn với
bánh mì. Thỉnh thoảng, gã lại tô điểm thêm cho bàn ăn của mình một món
bít tết hay một ít xương nấu súp. Cà phê không kem và sữa, mỗi ngày gã
uống hai lần, thay bữa trà buổi tối, nhưng cả cà phê lẫn trà gã pha rất ngon.

Gã cần phải tiết kiệm. Trong thời gian nghỉ ngơi gã đã tiêu mất gần hết

số tiền dành dụm được ở xưởng giặt. Và việc bán những tác phẩm hãy còn
xa xôi lắm, còn mất nhiều tuần lễ nữa mới hy vọng nhận được số tiền nhuận
bút đầu tiên của những bài lặt vặt. Chỉ trừ những khi gặp Ruth, hoặc thỉnh
thoảng đến thăm chị Gertrude, còn gã sống như một người ẩn dật, mỗi ngày
gã làm việc ít nhất bằng ba ngày của một người bình thường. Gã chỉ ngủ
vẻn vẹn năm tiếng đồng hồ. Chỉ một cơ thể bằng sắt mới có thể chịu đựng
nổi không bị gục ngã như gã, ngày này qua ngày khác, cứ làm việc cật lực
liên tiếp mười chín tiếng đồng hồ liền. Gã không bỏ phí một phút nào. Gã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.