nhất. Anh chàng ký giả nọ còn vẽ nên một bức tranh sinh động của gian
phòng nhỏ tối tăm của gã, một cái bếp dầu, một cái ghế độc nhất và một
thằng ma cà bông trông như một xác chết làm bạn với gã, một thằng cha
trông như vừa mới ở ngục tối của một pháo đài nào đó chui ra sau hai mươi
năm bị giam cầm cố.
Cái anh chàng ký giả này thật là đã chịu khó. Anh ta đã chạy ngược
chạy xuôi thế nào, mà lôi ra được cái lịch sử của gia đình Martin, chụp
được tấm ảnh “Higghinbotham thương điếm” với ông chủ Bernard
Higghinbotham đứng ở trước cửa hiệu. Ông này được tả như một người
thông minh, một nhà kinh doanh đứng đắn, không chịu được những quan
điểm chủ nghĩa xã hội của cậu em rể và cũng không chịu được nổi chính
cậu em rể ấy, người mà ông cho là một kẻ điển hình lười biếng, không được
cái tích sự gì. Người ta đưa việc cho mà làm thì không chịu làm, rồi chắc
chắn cũng đến phải ngồi tù thôi. Hermann Von Schmidt, chồng của Maria
cũng được phỏng vấn như vậy. Gã này gọi Martin là con chiên ghẻ của gia
đình và tuyên bố rằng mình đã từ Martin. “Hắn đinh bòn rút tôi, nhưng tôi
cắt đứa ngay, nhanh và gọn.” Von Schmidt tuyên bố với anh chàng ký giả
như vậy. “Hắn biết rằng quanh quẩn ăn bám vào tôi cũng chẳng ăn thua gì,
một kẻ không làm việc quyết không phải là một kẻ lương thiện, tôi đoan với
ông như thế.”
Lần này thì Martin nổi giận thật sự. Brissenden coi chuyện này như
một chuyện đùa lý thú, nhưng giã không sao có thể an ủi Martin, vì Martin
thấy rằng giải thích chuyện này để Ruth hiểu ra thật không phải dễ. Còn đối
với cha nàng, gã biết rất rõ hẳn ông ta sẽ rất sung sướng vì những chuyện đã
xảy ra và ông ta sẽ tận dụng chuyện này để phá cuộc hôn nhân. Không phải
lâu la gì, Martin cũng biết được hậu quả của nó tai hại như thế nào. Chuyến
thư chiều mang đến cho gã một bức thư của Ruth. Martin bóc thư với linh
tính sẽ có một tai họa xảy ra, gã cứ đứng ở chỗ cửa bỏ ngỏ, nơi người phụ
trạm trao thư cho gã và đọc. Gã vừa đọc, vừa như một cái máy, thọc tay vào
túi tìm thuốc lá và cuộn giấy nâu của những ngày gã còn hút xưa kia. Gã
không biết rằng túi gã lúc này rỗng không, mà cũng không biết ngay cả
mình đã thọc tay vào túi tìm giấy và thuốc để cuốn một điếu thuốc lá nữa.