Vì số tiền nhuận bút của họ trả là ba trăm năm mươi đô la, nên Martin
thấy không cần phải đánh điện nữa. Nhưng còn có sự đồng ý của
Brissenden. Phải, cuối cùng gã đã nghĩ đúng. Đã có một ông chủ bút của
một tờ tạp chí hiểu thế nào là một bài thơ chân chính khi ông ta đọc bài thơ
đó. Và tiền thù lao họ trả cũng hậu, dù đây là một bài của thế kỷ. Còn đối
với Cartwright Bruce, Martin biết ông ta là một nhà phê bình độc nhất mà
Brissenden phần nào vẫn tôn trọng.
Martin đi xe điện xuống phố, và trong khi ngắm nhìn những ngôi nhà,
những ngã tư đường phố lướt qua, gã thấy một niềm tiếc nuối rằng cả thành
công của bạn và cả điềm báo hiệu sự thắng lợi của gã cũng không làm cho
gã phấn khởi mạnh nữa. Nhà phê bình độc nhất ở Mỹ khen ngợi bài thơ, sự
khẳng định của gã cho rằng những bài hay có thể tin tưởng được các tạp chí
đăng chứng tỏ là đúng. Nhưng nhiệt tình đã mất hết sức bật trong gã, rồi gã
thấy mình lại nóng lòng muốn lại thăm Brissenden hơn là đem đến cho bạn
tin tức tốt lành này. Tờ “Parthenon” nhận bài thơ đã làm gã nhớ ra rằng năm
ngày miệt mài với “Quá hạn,” gã đã không nhận được tin tức nào của
Brissenden, thậm chí cũng không hề nghĩ tới bạn nữa. Lần đầu tiên Martin
cảm thấy mình ở trong một trạng thái mê mụ, và gã cảm thấy xấu hổ vì đã
quên bạn. Nhưng ngay cả sự xấu hổ nữa cũng không còn bừng lên mãnh
liệt. Gã đã chai đá với mọi xúc cảm, trừ xúc cảm nghệ thuật trong khi gã
viết tập “Quá hạn.” Đối với tất cả những việc khác, gã như người trong
mộng. Ngay cả bây giờ đây gã cũng vẫn như người trong mộng. Tất cả cuộc
sống trong đó, xe điện đang chạy rầm rầm, vùn vụt, hình như lúc này cũng
xa lắc xa lơ, không thực chút nào, và gã cũng sẽ không quan tâm, không
choáng váng, nếu như cái tháp chuông nhà thờ xây bằng đá kia có bỗng
dưng đổ sụp xuống tan tành ngay trên đầu gã đi nữa.
Đến khách sạn, gã chạy vội lên buồng của Brissenden, rồi lại vội chạy
xuống. Căn buồng rỗng không. Không còn đồ đạc hành lý gì trong đó cả.
“Ông Brissenden có để lại địa chỉ không?” Gã hỏi viên quản lý đang tò
mò nhìn gã một lát.
“Ông không nghe tin tức gì sao?” Người kia hỏi.
Martin lắc đầu.