JACK LONDON TUYỂN TẬP - Trang 777

Herman Von Schmidt thì cứ cười hô hố trong cái cửa hàng chữa xe đạp nhỏ
bé của hắn và quyết định sắm một cái máy tiện mới. “Tốt hơn là quảng
cáo,” hắn nói với Marian, “mà lại chẳng tốn xu nào.”

“Chúng ta nên mời anh ấy lại ăn cơm,” cô Marian gợi ý.
Martin đến ăn, gã cố gắng làm vừa lòng lão chủ hàng thịt bán buôn phì

nộn và mụ vợ còn phì nộn hơn. Họ là những nhân vật quan trọng chắc chắn
là sẽ giúp ích được cho một anh chàng trẻ tuổi đang lên như Herman Von
Schmidt, kéo được họ đến nhà hắn ta cũng là một cái mồi lớn không kém
kéo được ông anh rể vĩ đại. Ở bàn ăn có một người khác cũng cắn phải cái
mồi câu ấy, là viên tổng thanh tra các đại lý của hãng xe đạp Asa trên bờ
biển Thái bình dương. Von Schmidt cũng muốn chiều chuộng, cũng muốn
lấy lòng lão ta bởi vì nhờ lão mà hắn có thể được một chân đại lý xe đạp ở
khu Oakland. Vì thế Von Schmidt cho rằng có được Martin làm anh rể, thì
thật là một tài sản lớn, tuy trong thâm tâm, hắn không thể hiểu được do đâu
mà Martin được như thế. Trong đêm tối tĩnh mịch, khi vợ hắn đã ngủ rồi,
hắn lần giở tất cả các tác phẩm và thơ ca của Martin ra đọc, và hắn quả
quyết rằng thiên hạ thật là một lũ ngốc mới đi mua những tác phẩm đó.

Và trong đáy lòng, Martin cũng hiểu quá rõ những ý nghĩ ấy trong khi

gã ngả người ra phía sau, nhìn cái đầu của Von Schmidt một cách thèm
thuồng, tưởng tuợng, gã đang đám nó đến bật tung ra, những quả đấm tới
tấp nện vào cái đầu đó – cái đầu thằng Đức ngu xuẩn ấy! Nhưng có một
điều hắn thích ở Von Schmidt. Nghèo như hắn, quyết tâm vươn lên như hắn,
thế mà hắn vẫn thuê một người làm để đỡ những công việc nặng nhọc cho
Marian. Martin nói chuyện với viên tổng thanh tra của hãng Asa, sau bữa ăn
gã kéo lão ta cùng Hermann ra một chỗ, và nói rằng gã sẽ bỏ tiền để mở
một cửa hàng bán xe đạp tốt nhất cho Hermann với đầy đủ các thiết bị ở
Oakland. Gã còn đi xa hơn nữa, trong khi nói riêng với Hermann, gã bảo
hắn cứ chuẩn bị tinh thần kiếm cho mình một chân đại lý ô-tô nữa, và
không lý gì hắn không thể đảm đương thành công cả hai cửa hàng một lúc.

Lúc từ biệt, Marian đầy nước mắt ôm vòng lấy cổ Martin, và nói với

anh rằng cô yêu anh biết bao và bao giờ cũng vẫn yêu anh. Đúng như vậy,
lời nói đoan chắc của cô ta mới thoát ra được một nửa đã dừng ngay lại, cô
vừa khóc vừa hôn cùng với những lời nói lắp bắp rời rạc mà Martin cho là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.