từng mảnh nhỏ. Nghĩ như thế, Martin cười gằn. Gã là ai mà gã có thể sẽ
không bị người ta đối xử như thế trong vài tháng nữa. Được lắm, gã sẽ chơi
cho cái bọn hạ tiện này một vố. Gã sẽ đi xa, đến biển miền Nam, dựng tòa
nhà bằng cỏ, buôn bán ngọc và cúi dứa khô, cưỡi thuyền vượt những mỏm
đá ngầm san hô, săn cá mập và cá giác, săn sơn dương trên những mỏm núi
cao tít của cái thung lũng gần thung lũng Taiohae.
Đúng vào lúc nghĩ như vậy, tình trạng tuyệt vọng lại đến với gã. Gã
trông thấy rất rõ ràng là gã đã bước vào Thung lũng Tử thần. Tất cả cuộc
sống trong gã mờ đi, nhạt đi, tiến gần tới cõi chết. Gã nhận thấy sao gã ngủ
nhiều thế. Ngày xưa gã ghét giấc ngủ. Giấc ngủ ngày xưa đã cướp đi mất
của gã những giây phút quý giá của cuộc sống. Bốn giờ ngủ trong hai mươi
bốn tiếng đồng hồ có nghĩa là nó đã cướp mất bốn giờ của cuộc sống. Sao
mà lúc ấy gã ghét giấc ngủ đến thế? Bây giờ cái gã ghét lại chính là cuộc
sống. Cuộc sống không có gì tốt đẹp, mùi vị của nó trong miệng gã không
có một chút ngọt ngào nào, chỉ toàn là cây đắng. Nguy cơ của gã là ở chỗ
đó. Cuộc sống mà không vươn tới sống thì chính là nó đang đi tới chỗ
ngưng lại. Một bản năng bảo tồn xa xăm nào bỗng rộn lên trong lòng gã,
khiến gã hiểu rằng gã phải đi xa. Gã đưa mắt nhìn quanh phòng, cái ý nghĩ
phải xếp hành lý thật là một gánh nặng. Có lẽ cứ để cái đó đẩy cho đến phút
cuối cùng.
Lúc nãy gã có thể đi sắm một ít đồ đã.
Gã đội mũ và bước ra, dừng lại ở cửa hiệu bán súng. Gã lấy số tiền còn
lại buổi sáng mua súng tự động, mua đạn và mấy bộ đồ câu. Lề lối buôn
bán bây giờ thay đổi rồi, và gã biết gã có thể đợi đến khi tới Tahiti rồi mới
lấy hàng cũng được. Những thứ đó có thể gửi từ Úc bằng cách này hay cách
khác. Biện pháp giải quyết này làm cho gã sung sướng. Gã đã tránh được
khỏi phải làm một công việc, và làm bất cứ một công việc gì lúc này cũng
đều khó chịu. Gã sung sướng quay về khách sạn với một cảm giác hài lòng
nghĩ tới cái ghế bành thoải mái kiểu Morris đang đợi gã. Gã rên lên trong
lòng lúc bước vào phòng thấy Joe đang ngồi trong chiếc ghế đó.
Joe sung sướng vì cái xưởng giặt. Mọi việc đều đã thu xếp xong, và
ngày hôm sau anh ta đã trở thành ông chủ rồi. Martin nằm trên giường, mắt
nhắm lại trong khi Joe cứ nói. Trí óc của Martin ở tận đâu đâu - ở rất xa đến