giờ đồng hồ rồi, anh là một anh già. Nếu anh đã đấu như Xenđơn, anh sẽ
chẳng thể kéo được trận đấu trong mười lăm phút. Nhưng điểm mấu chốt là
anh sẽ không thể hồi phục được. Những mạch máu đã giãn ra và trái tim đã
trải qua nhiều thử thách đau đớn không có thể làm anh hồi lại sức trong
những phút nghỉ giữa các hiệp đấu. Anh cũng sẽ không còn đủ sức mạnh để
lao vào hiệp đấu mới. Đôi chân nặng nề và bắt đầu bị co rút. Lẽ ra anh đừng
đi bộ hai dặm đường đó thì hơn. Và rất cần có miếng bít-tết mà anh đã khao
khát từ sáng. Trong lòng anh trào lên một niềm căm ghét dữ dội và mạnh
mẽ đối với những tay hàng thịt không chịu bán chịu cho anh. Một người
đứng tuổi bước vào trận đấu mà không được ăn đầy đủ thì gay go thật. Một
miếng bít-tết là một vật rất nhỏ bé, chỉ vài hào là cùng, nhưng đối với anh
nó lại là ba mươi bảng. Tiếng cồng báo hiệp thứ mười một vừa vang lên,
Xenđơn bèn xông vào ngay, biểu lộ một sinh lực mới mẻ mà anh ta thực sự
không có. Tôm Kinh biết rõ ý định của Xenđơn, chỉ là một ngón bịp cũ kĩ,
ra đời cùng với cái môn đấm nhau này. Anh ôm ngoặc lấy đối thủ để được
an toàn, rồi anh rời ra để cho Xenđơn hăm hở xông vào. Đúng như Tôm
Kinh mong muốn. Tay trái làm động tác giả anh thu người né tránh, đưa
vòng một cú đấm móc ngược lên, rồi lùi lại nửa bước, anh đấm một cú móc
quai hàm chính diện, hất Xenđơn xuống sàn. Sau đó, không lúc nào anh để
cho Xenđơn nghỉ ngơi, đồng thời cũng chịu những cú đấm mạnh đánh trả,
anh lại giáng thêm nữa, đánh Xenđơn ép vào dây thừng, đấm móc, đấm
quạt thẳng đủ mọi kiểu nhằm vào Xenđơn, gỡ ra khỏi những miếng ôm
ngoặc hoặc đấm đối thủ bật ra khỏi những miếng ôm ngoặc cố tình, và lúc
Xenđơn sắp ngã xuống, Tôm Kinh bao giờ cũng dùng một tay giơ lên tì vào
đối thủ, còn tay kia ngay tức khắc đấm Xenđơn bật vào dây thừng để đối
thủ không ngã xuống sàn. Thấy thế, khán giả phát cuồng lên ủng hộ Tôm
Kinh, hầu như tất cả mọi cổ họng đều hét lên: - Cố lên, Tôm! - Hạ hắn đi!
Hạ hắn đi! - Anh hạ được hắn đấy, Tôm! Anh hạ được hắn đấy! Lúc này
phải là lúc dứt điểm của trận lốc, chính là lúc mà khán giả quyền Anh bỏ
tiền ra để được xem. Tôm Kinh đã để dành sức trong nửa giờ, bây giờ mới
hào phóng tung ra với sự cố gắng lớn lao duy nhất theo tất cả khả năng của
anh. Đó là cơ hội duy nhất của anh, lúc này hoặc không còn lúc nào nữa. Và
khi tiếp tục giáng hết cú đấm này đến cú đấm khác, đồng thời vừa khách