JULIA YÊU DẤU - Trang 107

London, sự hùng vĩ của một không gian rộng mở và vẻ đẹp thiên nhiên thật
là đáng kinh ngạc.

Sau khoảng hai mươi phút đi bộ hăng hái, Jewel trông thấy tòa tu viện

cổ. Cái kết cấu hai tầng bằng đá đã đen sẫm lại bởi tuổi tác phủ kín dây leo
và rêu. Rõ ràng vịnh Wash ngày càng lấn sâu vào đất liền vì tu viện nằm
ngay trên mép vách đá. Bức tường ngoài cùng của nó đã đổ xuống biển từ
lâu. Chỉ có tháp chuông ba tầng là còn nguyên vẹn ở phía bên kia, nhưng lại
có thể sập bất cứ lúc nào vì tháp chuông chỉ tựa trên một gờ đá nhỏ.

Jewel cảm thấy một ngón tay lạnh ngắt đang lần theo sống lưng cô khi cô

nghĩ cái lỗ hổng hình vòm kia hẳn đã từng có một cái chuông lớn là nơi mà
Elizabeth ngã xuống. Jewel rùng mình khi đi vòng sang bên kia khu phế
tích, bước qua những khối đá lởm chởm rơi xuống từ những bức tường
nguyên vẹn nằm trong đất liền. Có một làn khí lạnh ở nơi này mà không
liên quan gì đến nhiệt độ thời tiết.

Phía sau tu viện, sát những vách đá nhô ra biển là một nghĩa trang nhỏ.

Chỉ có một vài tảng đá để đánh dấu mộ phần. Nhưng Jewel đoán là nhiều
tảng đá đánh dấu mộ đã bị thất lạc cùng thời gian. Cái bóng của tháp
chuông ngả xuống những ngôi mộ, và Jewel lại run lên lần nữa. Nơi này
vừa làm cô sợ vừa khiến cô mê mẩn.

Jewel chỉ định ngắm nhìn cái phế tích thôi, nhưng khi cô trông thất một

lỗ hổng nhỏ hình vòm trên tường, cô không thể cưỡng lại thôi thúc muốn
vào trong. Leo qua một đống đá phủ rêu, cô đứng tại một khung cửa và nhìn
quanh. Rõ ràng căn phòng nhỏ này đã từng là nhà nguyện. Những cửa sổ tò
vò còn sót lại mở cả về phía đất liền và phía biển, và trên đỉnh một ô cửa
vẫn giữ lại vài mảnh vỡ của kính màu hồng ngọc. Mặt trời chiếu xiên qua
tấm kính hắt một tia sáng đỏ xuống một cái hốc hình vòm khoét vào mặt đá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.