JULIA YÊU DẤU - Trang 127

lịch sự để ít nhất cũng gõ cửa trước khi dọa người ta sợ chết khiếp. Jewel
quắc mắt dữ tợn với anh ta trong khi cô đang sôi lên với mối bất bình này.
Sau bao tuần thực hành với những tiến bộ đáng kể mà đến bà Thomas cũng
phải miễn cưỡng công nhận, chỉ người như anh ta mới bất thình lình xông
vào và đặt cô vào tư thế bất lợi. Ồ, anh ta sẽ sớm thấy rằng cô không còn là
người dễ bị trêu cợt nữa.

“Xin chào, thưa ngài,” cô nói bằng một giọng nhấn âm cao gần như hoàn

mỹ. Cô xóa vẻ cau có khỏi gương mặt và nhướng mày lên một cách kiêu kỳ
bắt chước vẻ mặt của anh ta.

“Xin chào, Julia,” anh ta nghiêm trang đáp lại, như thể đã chờ cô chào

theo cách đó từ trước.

Tức tối khi anh ta chẳng tỏ vẻ gì là ngạc nhiên trước tiến bộ của cô,

Jewel quyết tâm làm anh ta ấn tượng hơn. Nhìn ra cửa sổ, cô thấy ánh nắng
chói lọi bên ngoài và nhớ ra thời tiết luôn là một chủ đề trò chuyện thích
hợp.

“Chúng ta đang có một ngày đẹp trời, phải không?” Cô không chắc chắn

lắm, nhưng cô nghĩ mình đã thất môi anh ta cong lên. Cô lại cáu kỉnh.

“Chắc chắn rồi.” Câu trả lời của anh ta hoàn toàn nghiêm túc và lịch sự.

Jewel hơi nhẹ nhõmphải anh ta đang cười nhạo cô. Xét cho cùng, cô

đang nói đúng những gì được học. Hẳn chỉ có trí tưởng tượng mới khiến cô
nghĩ mình là trò tiêu khiển của anh ta.

“Ồ, thưa ngài, ngài tới để kiểm tra việc học tập của chúng tôi phải

không?” Bà Thomas khuỵu chân cúi chào vội vã, việc mà bà đã quên mất
do căng thẳng trước cú ngã đáng xấu hổ của Jewel. “Chúng tôi đã tiến bộ
vượt bậc, như ngài có thể, ờ, thấy.” Rồi, quay sang Jewel, bà them vào với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.