JULIA YÊU DẤU - Trang 162

“Sao lại không?”

Cô Belkerson nhún vai. “Kể từ khi tôi ở đây đã chẳng thấy cô ấy nói lời

nào, đến giờ đã sắp được hai năm. Nhiều bác sĩ đã khám cho cô ấy, và kết
luận là không có vấn đề gì với cô ấy cả. Chỉ là cô ấy không nói. Các bác sĩ
bảo là có thể do mẹ cô ấy. Một tổn thương tinh thần do mất mẹ.”

“Có lẽ cô bé không có gì để nói.” Julia không biết liệu cô hoảng sợ hơn

trước ý nghĩ một đứa trẻ gánh chịu quá nhiều nỗi đau đến mức không thể
nói được hay trước cuộc trò chuyện vô cảm diễn ra ngay trước mặt cô bé.
Ném một cái nhìn trách móc về phía cô Belkerson, người có gương mặt tròn
trịa điềm tĩnh trông tử tế nhưng không thông minh, cô nói thêm, “tôi đoán
là cô bé vẫn nghe được?”

“Cô ấy nghe bình thường. Trí óc cô ấy minh mẫn lắm. Nhưng cô ấy toàn

sử dụng nó để trốn đi thôi, cho nên tôi phải để nắt đến cô ấy thật sát sao.
Thỉnh thoảng cô ấy làm tôi phát điên, phải cố tìm ra cô ấy. Nhưng cho đến
bây giờ cô ấy chưa gây ra tai họa nào, và tôi không thể trông chừng cô ấy
hai mươi tư giờ trong ngày dù tôi có muốn thế.”

Julia ngó xuống Chloe mà không đáp. Cô bé đang nhìn ra xa xăm, không

một biểu hiện nào chứng tỏ nó nghe dù chỉ một từ trong cuộc trò chuyện
của người lớn.

“Cô rất muốn chúng ta là bạn, Chloe,” Julia nhẹ nhàng nói, khom người

xuống lần nữa để ngang tầm mắt với đứa trẻ. Vẫn không có phản ứng, và
sau một lúc Julia đành đứng thẳng lên.

“Cô ấy luôn như thế, cô ạ. Nhưng cô ấy nghe được cả đấy. Mong cô thứ

lỗi cho, đã đến giờ cho cô Chloe đi nghỉ. Cô ấy luôn ngủ một giấc sau khi đi
dạo về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.