JULIA YÊU DẤU - Trang 223

tôi trần truồng’”, anh bắt chước bằng giọng the thé ỏng ẹo. “Trong khi cô đã
làm điếm toàn thời gian từ khi cô mới biết đi. Cô hẳn là có vấn đề?”, anh
thêm vào khi mà mặt cô đã trắng bệch, “mới không nghĩ là tôi nhận ra đấy?
Đêm đó tôi có say đâu cưng”

“Anh nghĩ là tôi….” Cô không biết nói gì khi nhạn ra lời sỉ nhục anh

ném vào cô mới đích thực là những gì anh nghĩ về cô. Cô đã khổ cực đấu
tranh để tránh bị vấy bẩn trong suốt quảng đời mình, lời buột tội này chỉ
làm cô điên tiết hơn. Và đáng ra anh phải biết rõ hơn ai hết vì cô đã trao cho
anh bằng chứng không thể chối cãi. “Anh say đến mụ cả người, đó bá tước
đồi bại, ô trọc, bẩn thỉu. Anh say đến mức sau đó bất tỉnh nhân sự! Anh say
đến mức bốc mùi như hũ hèm và…. và tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ cùng
với người đàn ông nàotrước đó. Anh say đến độ chẳng còn nhận ra! Anh
thậm chí còn không để tâm, đồ khốn, đồ...” Cô không tìm được từ nào nữa.
Cô lắp ba lắp bắp vì giận dữ, ngực p phồng điên tiết, và điên cuồng nhìn
quanh tìm một vũ khí. Chộp lấy chiếc gương cầm tay có khung bạc chạm
trổ tinh xảo, cô ném vào anh. Anh kêu lên, cúi người tránh và khi anh vừa
đứng thẳng dậy thì cô quăng cây cọ, rồi hộp phấn về phía anh làm phấn bắn
tung tóe.

“Dừng lại ngay, khốn thật!” Anh gầm lên lần nữa, gương mặt đẹp trai tối

đi và đôi mắt long lên giận dữ.

Khi cô ném thêm một món đồ khác, anh lẹ làng tránh được tới mức lọ

nước hoa bằng pha lê nảy lên vô hại khỏi vai anh, chỉ bắn một ít lên người
anh trước khi rơi xuống lăn lông lốc trên tấm thảm hoa hồng dưới chân anh.

Trong lúc sự tập trung của cô nhất thời chệch hướng do mải theo dõi

đường đi của lọ nước hoa, thì anh lao vào cô. Hai tay vòng eo cô và ném cô
lên xa trước khi cô kịp nhận ra anh di chuyển, giữ cô như một bao khoai
tây, với đầu đung đưa sau lưng anh, còn hai chân đá loạn xạ trong khi anh
vác cô băng ngang phòng. Cô tức giận la hét và đánh vào lưng anh bằng cái
bình hoa bằng bạc cô định dùng làm vũ khí tiếp theo. Nhưng anh đã ném cô
lên giường và khi cô cố gắng bò ra xa, anh nhào xuống người cô. Cô cố
phang cái bình hoa vào mặt anh, nhưng anh tóm lấy tay cô và và giật nó ra.
Cuối cùng anh kẹ cứng hai cổ tay cô, ấn chúng xuống giường trong lúc trấn
áp cơ thể và hai chân cô bằng thân thể anh. Cô chẳng thể làm gì ngoài việc
trừng mắt nhìn anh và chửi rủa, mất hẳn dấu trọng âm quý phái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.