JULIA YÊU DẤU - Trang 338

Chương 35

“Tình hình rất nguy kịch, thưa ngài. Việc cô ấy hôn mê lâu như vậy

không phải là tín hiệu tốt.”

“Chết tiệt, hẳn là ông phải có cách nào đó chứ! Ông là bác sĩ giỏi nhất

thành phố mà!”

Giọng nói tức giận của Sebastian là âm thanh đầu tiên lọt qua lớp sương

mù vây kín Julia. Cô cố lên tiếng, gắng mở mắt ra để xem anh đang nói
chuyện với ai, nhưng nhận ra mình không thể. Cô lại chìm vào màn
sương…

“Tiếc rằng, thưa ngài, có những chuyện nằm trong tay Chúa. Cô ấy bị

đánh rất dã man. Ngài có thể thấy những vết thương nặng ở đầu cô ấy.”

Những bàn tay ấm áp dịu dàng chạm vào thái dương cô, và Julia run rẩy

vì sự đau đớn mà sức ép nhẹ ấy gây ra. Cô lại cố gắng cho họ biết là cô đã
tỉnh, nhưng cơ thể cô dường như không tuân theo những mệnh lệnh của não
bộ.

“Ông không thể để cô ấy chết được!” Âm thanh tuyệt vọng ấy là của

Sebastian. Ông bác sĩ đáp lại câu gì đó nhưng cô không tài nào hiểu được.
Tiếng ù ù bắt đầu trôi lên trong tai cô, nghe giống tiếng triều dâng lên ghềnh
đá ở vịnh Wash. Julia đột nhiên cảm thấy bị rơi vào lớp sương đen dầy đặc,
rồi cô không nghe thấy gì nữa.

Lần tiếp theo khi cô tỉnh dậy, gian thư phòng tối đen như mực. Cô nghĩ

cô đang ở một mình, vậy mà cô không cảm thấy cô độc. Như có ai đó đang
ở đây, nhưng cô không thể nhìn rõ là ai qua bóng tối. Cô căng mắt nhìn qua
màn đêm đen kịt, cố quan sát… Căn phòng lạnh, rất lạnh. Ai đó đã để lò
sưởi tắt… cô rùng mình, và rồi cô nghe thấy tiếng gì đó. Hình như là một
lời thì thầm. Ban đầu cô nghĩ lại là tiếng vo ve trong tai mình, nhưng tiếng
thì thầm đó tạo thành từ ngữ và thanh âm, như một bài cầu nguyện. Nó cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.