JULIA YÊU DẤU - Trang 38

“Sebastian, cô ta nói chuyện với tôi! Cái thứ người như thế! Ôi, trời ơi,

tôi sợ mình sẽ ngất mất.”

“Đừng có lố bịch, Caroline. Chị không thể ngất chỉ vì một cô gái thường

dân nói chuyện với mình.”

Những lời nói đượm vẻ khinh miệt buông ra bằng giọng lạnh lẽo nhất mà

Jewel từng được nghe. Đôi mắt người phụ nữ tóc vàng thoáng chớp chớp,
rồi cô ta mím chặt môi và im lặng. Nhưng hai vệt hồng ửng trên má cô ta
như hai lá cờ sinh đôi, cô ta trừng mắt nhìn tất cả những người dưới sảnh đã
chứng kiến sự bẽ mặt của mình và Jewel biết người nào sẽ phải trả giá cho
sự xấu hổ đó.

“Thế nào, Smathers?” Người đàn ông tóc vàng quan sát nhóm nhỏ bên

dưới với sự lãnh đạm. Chỉ có một thay đổi rõ nét trong sắc mặt anh ta là cái
nhướng nhẹ của đôi lông mày. Jewel ngạc nhiên khi nhìn thấy sắc thái nhỏ
ấy khiến cho Smathers, một nhân vật oai phong, toát cả mồ hôi.

“Tôi rất xin lỗi sự hỗn loạn, thưa ngài. Người… phụ nữ này,” đôi mắt

ông ta bốc hỏa với Jewel trong một giây, “đã tự tiện xông vào. Tôi chỉ đang
gọi người tống cô tar a thôi ạ.”

“Hành động của ông có vẻ hợp lý,” người đàn ông nói. Lúc này anh ta có

vẻ không còn quan tâm vì mọi chuyện đang được giải quyết ổn thỏa, anh ta
quay lại với Caroline và chìa cánh tay cho cô ta. “Cứ tiếp tục đi.”

“Vâng, thưa ngài.” Có một sự nhẹ nhõm và mãn nguyện nham hiểm

trong giọng Smathers, và sự báo thù trong ánh mắt mà lão chĩa vào Jewel.
Lão và ba tên hầu tiến về phía cô đầy quả quyết.

Jewel đợi cho đến khi họ bước tới gần mới lấy hết sức xô cái ghế về phía

họ, những cái chân chạm trổ của nó rít trên nền đá cẩm thạch, bị chặn lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.