JULIA YÊU DẤU - Trang 74

cũng không có quyền cười nhạo cô. Vô thức, cô thò tay định gãi cái bụng
ngứa râm ran của mình, nhưng sực nhớ nên ngừng lại kịp lúc.

“Tôi biết thế,” cô lẩm bẩm, vừa giận dữ vừa xấu hổ. “Ông nghĩ tôi là ai,

một đứa ngu dốc sao? Chỉ nà tôi không mang theo quần áo nót bên mình
thôi.”

“Tất nhiên là cô không mang rồi. Lẽ ra bà Masters phải để ý và cung cấp

quần áo phù hợp cho cô chứ. Chắc chắn bà ta đã bỏ sót những thứ cần
thiết.”

“Còn nghi ngờ gì nữa,” Jewel chanh chua nói, nghĩ bụng bà Masters có

thể đã cố tình lôi ra cái váy len lặm nhặm và không đưa thêm gì khác.
Nhưng giọng nói nhẹ nhàng của bá tước vô tình làm cô cảm thấy khá hơn
đôi chút. Jewel không nói gì, nhưng tay cô lại thực hiện một cử động len lén
khác để làm giảm s khó chịu của cái váy ngứa ngáy. Môi bá tước giật giật,
và cơn giận của cô lại bừng lên.

“Cứ tự nhiện đi,” anh ta nói nhỏ, và cười toe toét. Jewel nhìn anh ta

trừng trừng, và quyết tâm chịu đựng, không gãi nữa.

Phần còn lại của chuyến đi trôi qua trong im lặng hoàn toàn. Bá tước,

hình như đã chìm vào những suy nghĩ của minh, không nói năng gì khi anh
ta điều khiển xe ngựa với tốc độ nhanh hơn mà không để ý đến con đường
lầy lội vệt bánh xe. Jenkins thổi một hồi kèn bằng sừng trâu nhức óc mỗi
khi họ đến gần trạm thu phí đường, và đó là âm thanh duy nhất anh ta tạo
ra. Còn Jewel, mỗi lúc thấy lạnh hơn và phải thực hiện sự kiềm chế lớn lao
trong vấn đề với cái váy gây ngứa, thì góp phần bằng một loạt những tiếng
sụt sịt.

Ngày chỉ ấm lên được tí chút khi qua buổi trưa, và cô đang lạnh cóng.

Mặt nhăn mày nhó, cô ôm hai cánh tay quanh người để tạo thêm chút hơi
ấm, nhưng mãi sau cô mới nhận ra cái lạnh chỉ là vấn đề nhỏ nhất của mình.
Chiếc xe lắc lư và xóc nảy khủng khiếp khi bá tước điều khiển nó lao ầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.