JULIA YÊU DẤU - Trang 90

Làm một người quý tộc phức tạp hơn cô nghĩ nhiều. Thậm chí ăn cũng là

một thử thách. Sau cái lần ăn thử một bữa trong phòng ăn xa hoa, ngồi một
mình ở cái bàn đủ lớn cho năm mươi người ngồi, cô đã thề sẽ không đời
nào lặp lại kinh nghiệm đó nữa. Hai gia nhân phục vụ cho bữa ăn của cô
trong khi Johnson đứng giám sát. Thức ăn thì đủ no cho ít nhất là mười
người, và chiếc bàn ngập trong đồ pha lê, đồ bạc, đồ sứ Trung Hoa lấp lánh.
Jewel hầu như không biết sử dụng chúng như thế nào.

Kể từ đó, cô ăn ở một cái khay trong phòng mình. Nhưng cô bắt đầu mệt

mỏi vì chẳng có ai nói chuyện cùng. Chắc chắn giàu có không hẳn đã đi
cùng niềm vui như cô mong đợi. Cô đơn độc, không thoải mái, và càng lúc
càng cảm thấy như một con cá mắc cạn. Lần đầu tiên cô được nhàn nhã, và
cô quyết định rằng cô chưa bao giờ phải trải qua cảm giác buồn chán như
thế trong đời.

Cho nên khi Emily gõ cửa phòng cô sau bữa ăn trưa của ngày thứ năm

với lời thông báo rằng quần áo của cô đã được mang đến, Jewel chào đón
sự kiện này với đôi tay rộng mở. Với một lượng hàng lớn như thế – đâu
phải ngày nào cũng có người đặt bà Soames cung cấp nguyên một tủ áo đâu
– người thợ may đã đích thân đến thay vì chỉ gửi trang phục tới như thói
quen của mình.

“Cô đây rồi, cô Stratham. Và tôi hy vọng cô thích chúng,” bà Soames nói

khi bà ta chuẩn bị rời đi và giao những đơn hàng vào tay Emily. Cô hầu gái,
phấn khích trước viễn cảnh cô chủ của mình cuối cùng cũng có một tủ áo
thực sự, đã mở hết các hộp và trải những thứ bên trong ra giường. Trước
tiên là những cái váy lót trắng bằng vải lanh, những chiếc sơ mi lụa trắng,
những chiếc áo ngủ vải mịn màu trắng, những đôi tất trắng bằng lụa và
cotton, nịt bít tất, cooc xê, và rồi một loạt áo dài chỉ có màu đen. Gương
mặt Emily xìu xuống còn mắt Jewel thì mở to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.