KẺ PHÓNG ĐÃNG THẦN THÁNH - Trang 120

được? Ngài dám tuyên bố những lời đạo nghĩa không tồn tại của ngài với
tôi sao?” Mẹ kiếp. “Ai nói với cô?”

“Chuyện đó có gì quan trọng?” cô đáp, gương mặt nhợt đi. “Ngài là một

kẻ đê tiện. Cứ nhìn ngài là tôi phát ốm.” Saint trừng trừng nhìn cô. Cơn
giận dữ lan dọc các thớ thịt, giận dữ và thất vọng, vì giờ đây anh sẽ không
bao giờ có được cô nữa. Và nếu anh không thể có được cái anh muốn, thì
cô cũng vậy. “Ra khỏi đây,” anh quát.

“Ngài... gì cơ?” “Cô nghe rồi đấy, Evelyn. Cô không được chào đón ở

đây nữa. Đi ra ngoài.”

Một giọt nước mắt nữa chảy xuống má cô. “Ít nhất hãy để tôi chào tạm

biệt chúng?” Nước mắt của cô làm anh khó chịu. Bất kể chuyện gì không
ổn với anh dạo gần đây đều do lỗi của cô, Saint nghĩ, nhưng những giọt
nước mắt của cô vẫn làm anh dằn vặt - ngay cả khi anh đủ giận dữ để đàn
áp cô. Anh gật đầu cứng nhắc. “Cô có mười lăm phút. Tôi sẽ đợi dưới nhà.”

“Được rồi.” Saint bước lên một bước. “Và nên nhớ, dù cô có nói gì với

chúng, cô cũng không thay đổi được bất cứ chuyện gì. Nên tôi khuyên cô
hãy nghĩ đến cảm giác của những cục cưng bé nhỏ của cô mà ngậm miệng
lại,” anh thì thầm.

“Khốn nạn,” cô thì thầm đáp. Không hề liếc nhìn lại, anh ta đi xuống cầu

thang. Evelyn nhìn quanh, thấy bọn trẻ đứa nào cũng đang nhìn cô. Dù
chúng biết được bao nhiêu, chúng cũng không có quyền năng để thay đổi
chuyện gì. Và khả năng kiểm soát tình hình của cô không hơn gì chúng.
Chỉ có ba hoặc bốn người ngoài St. Aubyn biết cô ở đây. Thật quá nhiều
đối với những niềm tin đinh ninh của cô về việc thay đổi thế giới.

“Có chuyện gì vậy, cô Evie?” Một lần nữa cô vội lau nước mắt. “Cô e

rằng cô... phải đi rồi,” cô nói. Đó là câu khó khăn nhất cô từng thốt ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.