KẺ PHÓNG ĐÃNG THẦN THÁNH - Trang 17

cao lớn, nhưng Hầu tước St. Aubyn di chuyển cực kỳ lặng lẽ. Hít vào một
hơi, Evie xoay người về phía cầu thang. Sau lưng cô, lũ trẻ vẫn tiếp tục
đuổi nhau ầm ĩ dọc hành lang. Một lát sau, có tiếng cửa đóng sập lại.

“Có ai ưa nổi ngài không?” cô hỏi, ngước nhìn mắt anh ta. “Theo tôi biết

thì không. Cô định đi rồi cơ mà?”

“Tôi chưa sẵn sàng đi.” Anh ta nghiêng đầu, mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên

thoáng chốc. Không nghi ngờ gì việc có rất ít người dám chống lại anh ta.
Nếu vừa rồi anh ta không quá thô lỗ thì Evie không chắc mình có can đảm
để làm thế. Như Lady Gladstone đã nói tối hôm qua, tiếng tăm của anh ta
vô cùng, vô cùng tệ hại.

“Giờ cô sẵng sàng đi được rồi đấy nhỉ?” Anh ta hất đầu về phía cầu

thang, ngụ ý cô phải đi bất kể có muốn hay không. Tốt nhất là hãy giữ gìn
chút tự trọng nếu có thể, cô quyết định, và né thật xa anh ta khi cô quay lại
cầu thang. “Vì sao ngài không muốn tôi đóng góp cho nơi này?” Cô hỏi với
qua vai, nghe thấy tiếng giày anh ta ngay sau lưng mình. “Nó chẳng lấy mất
gì của ngài cả.”

“Cho đến khi cô chán cung cấp bánh pudding và kẹo ngọt – hoặc cho đến

khi trại trẻ bắt đầu phải chịu chi phí để nhổ răng sâu cho bọn nhóc.” “Đề
nghị mang kẹo đến chỉ là chúng nói với tôi thôi. Tôi cho rằng chúng có rất
ít lý do để tin tưởng người lớn.”

“Tim tôi thổn thức trước lòng trắc ẩn của cô đấy.” Evie quay mặt lại, đột

ngột dừng bước trên cầu thang khiến anh ta suýt nữa đâm vào cô. St.
Aubyn đứng cao vời vợi trước mặt cô, nhưng cô không chịu rời mắt khỏi
vẻ mặt kiêu ngạo, đầy giễu cợt ấy. “Tôi không nghĩ ngài có trái tim, thưa
ngài.”

Anh ta gật đầu. “Đúng vậy. Đó là cách nói hình tượng thôi. Về nhà đi,

tiểu thư Ruddick.” “Không, tôi muốn giúp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.