KẺ PHÓNG ĐÃNG THẦN THÁNH - Trang 204

muốn biết câu trả lời. Và Evelyn sẽ nói với tôi sự thật; cô vẫn luôn làm thế.

“Tôi không biết,” cô nói ngập ngừng. “Tôi… tôi biết ngài đã bảo sẽ

không cho bắt giữ tôi, nhưng tôi,…” “Cô muốn tôi hứa sẽ để yên cho trại
trẻ,” anh nói nốt, có phần bị phân tâm bởi hơi ấm bàn tay cô trên cánh tay
anh. “Đúng không?”

Là một người nghiêm chỉnh, cô sẽ không bao giờ lên giường với anh nữa

nếu anh không đưa ra lời hứa. Và khi anh đã hứa, cô sẽ trông chờ anh giữ
lời. Saint hít sâu, anh đã chờ sáu năm để có cơ hội dẹp bỏ nơi này. Anh có
thể chờ thêm ít lâu nữa, đến khi nào xóa sạch được nỗi ham muốn cô. Anh
gật đầu. “Vậy thì tôi xin cam đoan. Cô có… bốn tuần để thuyết phục tôi
không động chạm gì đến Trại mồ côi Trái tim hy vọng. Nhưng tôi muốn cô,
tôi sẽ cần rất nhiều sức thuyết phục đấy.”

Căn cứ vào vẻ mặt cô, khi anh đã đồng ý, cô không biết phải làm gì tiếp

theo. Như thế là vừa đủ với anh; anh cũng có bốn tuần để tìm hiểu nguyên
nhân vì sao mình lại bị cô ám ảnh khôn nguôi, để sự giày vò được thỏa
mãn, và để kết thúc chuyện của họ. Nếu anh không kết thúc, thì cô cũng sẽ
làm, bởi sau bốn tuần thì Trại mồ côi Trái tim hy vọng, buồng giam và tất
cả những thứ khác sẽ trở thành một phần trong khu công viên mới nhất của
Hoàng tử xứ Wales. “Như vậy là được,” Evelyn nói, đi chậm lại dưới tán
một hàng sồi cổ thụ.

Saint đưa mắt nhìn con đường đi ngựa tấp nập cách đó chỉ khoảng mười

bảy mét, và đường đi bộ cũng nhộn nhịp không kém ngay phía đối diện.
“Quá nhiều người chứng kiến,” anh nói, hối thúc cô đi sâu hơn vào công
viên. Cô vùng tay ra khỏi tay anh. “Đây chỉ là một bữa trưa đúng không?
Cớ sao ngài phải quan tâm chuyện mọi người nhìn chúng ta?”

Vì cô là bữa tráng miệng anh muốn chứ sao. “Ở đây,” giọng anh hoài

nghi. “Giữa bàn dân thiên hạ ư?” “Ở đây rất dễ chịu và khung cảnh lại
đẹp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.