KẺ PHÓNG ĐÃNG THẦN THÁNH - Trang 205

“Nhưng tôi không thể hôn cô mà không làm hại thanh danh cô. Mà cô lại

nhất định không để mình bị hủy hoại, theo như tôi nhớ.” Với một tiếng
cười giòn giã, Evie lại khoác tay anh. “Yên lặng nào,” cô hạ giọng. “Nói về
chuyện đó cũng xấu xa như thực hiện nó vậy.”

“Nhưng không vui bằng.” Bắt đầu tự hỏi có phải mình đã đi lạc vào một

cơn ác mộng bình yên của ai đó không, Saint dịu xuống. “Cô yêu cầu quá
nhiều rồi đấy, cô biết không.” Cô mỉm cười với anh. “Khi ngài quen rồi thì
sẽ thấy nó không đến nỗi nào đâu. Ngài có mang khăn trải không?”

Anh đặt chiếc giỏ nặng trĩu xuống cỏ. “Tôi không biết. Tôi chỉ bảo gia

nhân chuẩn bị một bữa dã ngoại.” “Để tôi xem nào.”

Evelyn có vẻ rất thích thú, chắc chắn là do bộ dạng của anh. Vì đôi mắt

cô đang lấp lánh và hai lúm đồng tiền nhỏ xíu lộ ra trên má, nên anh có thể
khoan dung cho chuyện đó. Trong giỏ đúng là có khăn trải, cái khăn màu
xanh lam thật lạ mắt và được gấp gọn gàng. Saint lấy nó từ tay Evelyn rồi
giũ tung ra, trải xuống mặt cỏ. “Giờ thì sao nữa?”

“Đặt cái giỏ vào giữa tấm khăn, và chúng ta ngồi xuống.” Saint ngoắc

ngón tay cái về phía cô hầu. “Còn cô kỳ đà kia? Cô ta đi đâu?”

Hai má Evie ửng hồng trước cách dùng từ của anh, như anh đoan được.

Anh thích những lúc cô đỏ mặt. Nó khiến cô mang một vẻ… thuần khiết.
“Sally sẽ ngồi ở một góc khăn,” cô chỉ dẫn, quỳ xuống bên cạnh chiếc giỏ
anh vừa đặt, chiếc váy muslin màu xanh lá cây tỏa tròn xung quanh cô.

Saint ngây người ngắm cô một lúc, nhìn mái tóc quăng màu nâu vàng

được búi thật lịch lãm và hoàn hảo trên đỉnh đầu cô, nhìn đường lượn mềm
mại ở cổ cô khi cô cúi xuống giỏ và lấy ra một chai rượu, nhìn hàng mi dài
cong vút che khuất đôi mắt cô. Anh nuốt xuống, miệng đột nhiên khô rang.
Lạy Chúa lòng thành, anh muốn có cô lần nữa, muốn lột chiếc váy khỏi đôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.