KẺ PHÓNG ĐÃNG THẦN THÁNH - Trang 212

cách cứng ngắc, Saint thả lỏng cánh tay, để cô vùng được tay ra. “Cảm ơn
cô, tiểu thư Ruddick,” anh đáp lại. “Và cô đã nói đúng.”

“Về chuyện gì?” Cô hỏi, quay người nhìn theo anh khi anh bước lùi

xuống lối xe chạy. “Về ánh sáng ban ngày. Nó thật đặc biệt. Chào anh
Ruddick, tạm biệt cô.”

“Tạm biệt ngài, St. Aubyn.” Khi hầu tước xách chiếc giỏ picnic quay lại

con đường và huýt sáo gọi con ngựa thuê, bàn tay Victor trên cánh tay Evie
siết lại. Cô đành rời mắt khỏi Saint để nhìn anh trai.

“Thế là thế nào?” Victor hỏi, kéo cô lên bậc tam cấp và đi vào nhà.

Langley đã đóng cửa lại trước khi cô chịu nhượng bộ và ngoái nhìn xem
liệu Saint có quay đầu nhìn mình lần nữa hay không. Cô muốn biết liệu anh
có nghĩ về cô, dù chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, khi cô đã khuất khỏi tầm
mắt anh. “Thế nào là thế nào ạ?”

“Câu nói về ánh sáng ban ngày ấy?” “Ồ, Em đã bảo hầu tước rằng thỉnh

thoảng ngài ấy nên ra ngoài trời.”

“À.” Victor thả tay cô ra, hướng về cầu thang tới văn phòng, nói anh ấy

chắc đã ngồi nghĩ mưu suốt buổi chiều. “Có lẽ anh cũng nên thử đi,” cô nói
với theo.

Từ trên đầu cầu thang Victor quay lại nhìn cô, “Thử cái gì?” “Tắm

nắng.”

“Đừng có nghĩ rằng chỉ vì St. Aubyn đã giới thiệu anh với Wellington thì

em sẽ dụ dỗ được anh đánh bạn với gã vô lại đó. Hắn giúp anh một việc,
nên anh mới cho phép em đi dã ngoại với hắn. Chớ có lấy thế làm quen.
Anh không nợ nần gì hắn nữa.” Evie thở dài. “Phòng trường hợp anh thắc
mắc, thì hôm nay ngài ấy là một quý ông đích thực.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.