KẺ PHÓNG ĐÃNG THẦN THÁNH - Trang 236

một đứa trẻ,” ông ta nói bằng giọng điệu êm ái khiến Evie rùng mình. “Ở
đây chúng tôi có thể giữ bí mật khá tốt nếu nhận được mức thù lao tương
xứng. Cho phép tôi hỏi trong hai quý cô trẻ trung xinh đẹp đây ai là
người… ký gửi?”

“Ôi, lạy Chúa,” Lucinda kêu lên, đứng bật dậy. “Đó là điều ghê tởm nhất

mình từng nghe đấy.” Evie với sang nắm lấy tay bạn. “Chỉ là sự hiểu lầm
thôi mà.”

“Đương nhiên, lúc nào chả như thế.” “Chúng tôi không nói về một đứa

trẻ,” cô quả quyết, tự hỏi sao phải tiếp tục làm gì khi đã biết mình sẽ không
bao giờ để cho đứa trẻ nào rơi vào vòng cai quản của con người này.
“Chúng tôi đang nói về năm mươi ba đứa trẻ, tất cả sắp bị đuổi đi. Tôi
muốn tìm cho chúng một chỗ ở mới.”

“À, tôi hiểu rồi. Trại mồ côi Trái tim hy vọng phải không? Tôi nghe nói

các nhà hảo tâm đang đòi đóng cửa nó. Chuyện ấy không đời nào xảy ra ở
cơ sở này. Nó được chính phủ tài trợ hoàn toàn.” “Và hình như là bằng
những khoảng quyên tặng nữa,” Lucinda chua cay nói.

“Cô phải hiểu là, thưa cô, thỉnh thoảng có những đứa trẻ với… ít nhiều

dòng dõi được giao cho chúng tôi chăm sóc, và tất nhiên họ yêu cầu… một
sự đối đãi đặc biệt.” Như các anh chị em chung nửa dòng máu với Saint.
Evie nghĩ, tự hỏi không biết bây giờ họ có thể ở đâu. Chí ít họ đã không bị
bỏ lại đây. “Tôi nghĩ chúng tôi đã biết được mọi thông tin cần thiết,” cô
nói, đứng dậy. “Cảm ơn ông đã dành thời gian.”

Gã đàn ông phục phịch đứng lên. “Tôi có chỗ cho tầm sáu đứa trẻ dưới

bảy tuổi. Thậm chí tôi sẵn sàng tặng cho mỗi đứa năm bảng.” “Tại sao lại
là những đứa bé?” Evie hỏi, bắt đầu cảm thấy muốn bệnh. Song cô càng
biết nhiều bao nhiêu, thì càng được chuẩn bị tốt hơn để giúp lũ trẻ bấy
nhiêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.