KẺ PHÓNG ĐÃNG THẦN THÁNH - Trang 271

bé mồ côi. “Ngồi xuống đó,” anh nói, chỉ vào hai chiếc ghế kê trước bàn
làm việc.

Vẫn nhìn anh vẻ nghi ngờ, Randall ngồi xuống. Saint ngồi vào chiếc ghế

sau bàn, đặt khẩu súng gần khuỷu tay trong tầm với, đẩy một tập giấy mỏng
về phía Randall. “Cô Evie có tạo được kỳ tích nào ở cậu không, hay tôi
phải đọc trang đầu cho cậu?”

Thẳng bé cau mặt. “Tôi biết đọc một ít.” Giấu vẻ ngạc nhiên, Saint gật

đầu. Hình như Evelyn đã làm được một hoặc hai điều kỳ diệu. “Vậy đọc
đi,” anh bảo, đánh một viên đá lửa thắp sáng ngọn đèn.

Randall lẩm nhẩm đọc, sau năm phút nhọc nhẳn nó ngẩng lên. “Chữ này

là gì?” Saint nghiêng người tới. “Giá trị tạm tính. Nghĩa là các loại thuế má
sẽ được tính toán lại mỗi năm một lần.” Anh quan sát vẻ bế tắc tăng dần
trên gương mặt non nớt cố giải đoán ngôn ngữ hẳn xa lạ với nó. “Tôi sẽ
tóm tắt cho cậu nhé?” Anh đề nghị.

“Tôi thấy nó nói về một ngôi nhà.” Một ngôi nhà lớn, nâm trên đưòng

Earls Court Gardens, với hai mươi bảy phòng. Đây,” anh dùng ngón tay lật
những trang giấy, “là bản hợp đồng hai mươi ba trang cho phép tôi mua
một ngôi nhà làm nơi nương tựa cho những đứa trẻ không có cha mẹ chăm
sóc.”

Vẻ hoang mang trên mặt Randall hiện rõ mồn một. “Ông sắp mua cho

chúng tôi một trại trẻ khác?” “Đúng như vậy.”

“Tại sao?” Saint thở hắt ra. “Cô Evie của cậu rất có tài thuyết phục.”

"Ông định cưới cô ấy à?” Cố gẳng làm ngơ luồng rung động khẽ ngân

lên trong tâm can do câu hỏi của thằng bé gây nên, Saint nhún vai. “Cũng
có thể”. Rồi anh sắp xếp lại tập giấy ngay ngắn. “Giờ cậu về đi. Và tôi
khuyên cậu chớ hở ra chuyện khẩu súng hay vụ đột nhập vào nhà tôi. Vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.