KẺ XA LẠ - Trang 22

đã đi qua và mang tiếng ồn xa dần về phía ngoại ô. Raymond lại nói tiếp.
Cái làm anh ta chán “là cái ham muốn giao cấu”. Nhưng bây giờ anh ta
muốn trừng phạt cô ả. Anh ta muốn đem cô ả đến một khách sạn và gọi bọn
“mo” đến để tạo ra vụ tai tiếng cho cô ả. Anh ta nói chuyện với bạn bè,
nhưng chẳng ai nghĩ ra được gì hay để khuyên anh ta. Và như Raymond đã
nói với tôi, thật khó mà đứng giữa trong chuyện này. Anh ta đã kể với họ,
và họ khuyên anh ta “đánh dấu” lên cô ả. Nhưng anh ta không muốn thế.
Anh ta cần nghĩ kỹ. Trước hết anh ta muốn hỏi tôi vài điều. Và trước khi
hỏi tôi, anh ta muốn biết tôi nghĩ gì về chuyện này. Tôi trả lời rằng tôi chỉ
nghĩ là chuyện đó thú vị. Anh ta hỏi tôi có nghĩ là có chuyện lừa dối hay
không, tôi nói là có. Anh ta lại hỏi có cần trừng phạt cô ta không, tôi nói tôi
không thể biết được, nhưng tôi hiểu là anh ta muốn trừng phạt. Rồi tôi uống
thêm vài hớp rượu. Anh ta châm thuốc và hé lộ ý định của mình với tôi.
Anh ta muốn viết cho ả một bức thư “với những cú đá và cả những thứ làm
cô ta thấy tiếc.” Sau đó, khi cô ả quay lại, anh ta sẽ lại ngủ với ả, và “đúng
vào lúc kết thúc” anh ta nhổ vào mặt ả rồi tống cổ ra ngoài. Tôi thấy đúng là
bằng cách đó thì cô ả sẽ phải đau đớn. Nhưng Raymond lại nói anh ta
không biết viết thư, và anh ta muốn nhờ tôi thảo hộ. Thấy tôi không nói gì,
anh ta hỏi tôi có ngại làm ngay bây giờ không, và tôi nói “không”.

Uống thêm một li rượu, anh ta đứng lên. Anh ta dẹp đĩa và ít dồi còn lại

sang bên, rồi lau thật kỹ tấm vải nhựa trải bàn. Anh ta lấy từ ngăn kéo ra
một tờ giấy kẻ ô, một phong bì màu vàng, một cây bút cán gỗ màu đỏ, một
bình hình vuông đựng mực tím. Khi anh ta nói tên cô ả, tôi nhận ra đó là tên
người Maure. Tôi viết bức thư. Tôi viết khá tùy tiện, nhưng cũng chú ý để
làm Raymond hài lòng, vì chẳng có lý do gì để không làm như vậy. Rồi tôi
đọc to lên cho anh ta nghe. Anh ta vừa nghe vừa hút thuốc và lắc đầu. Rồi
anh ta bảo tôi đọc lại lần nữa. Anh ta rất hài lòng. Anh ta nói: “Tôi biết là
cậu hiểu đời mà.” Tôi không để ý việc anh ta gọi tôi bằng cậu, cho đến khi
anh ta tuyên bố: “Bây giờ thì cậu là thằng bạn hẩu của tớ rồi.” Anh ta nhắc
lại câu đó lần nữa, và tôi nói “Đúng”. Làm bạn anh ta cũng chẳng sao, trong
khi anh ta rất muốn vậy. Anh ta cho thư vào bì, và chúng tôi kết thúc tiệc
rượu. Rồi chúng tôi ngồi im lặng hút thuốc. Bên ngoài cũng im lặng. Lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.