nghĩa hay sao?” Tôi thấy tôi không quan tâm đến chuyện đó, và tôi nói thế
với ông ấy. Thế là ông ấy nằm rạp xuống bàn, giơ cây thánh giá vào sát mặt
tôi mà kêu lên một cách tức tối: “Tôi là người thiên chúa giáo. Tôi cầu xin
Chúa tha tội cho anh. Làm sao anh có thể không tin rằng Ngài đau khổ vì
anh?” Tôi nhận thấy ông ấy thương tôi, nhưng tôi không muốn nghe ông ấy
nói nữa. Trời thì ngày một nóng thêm. Vẫn như mọi khi, mồi lần tôi muốn
thoát khỏi một người mà tôi không muốn nghe, tôi lại tỏ vẻ tán thưởng. Và
thật bất ngờ, ông ấy reo lên sung sướng: “Đấy đấy, anh thấy đấy – ông ấy
nói. – Đúng là anh tin mà, và anh gửi gắm số phận anh cho Chúa, đúng
không?” Chắc lúc đó tôi lại nói “không”, vì thấy ông ta rơi phịch xuống
ghế.
Ông ấy có vẻ rất mệt. Ông ta im lặng một lúc, trong khi cái máy chữ
luôn theo sát câu chuyện đang gõ tiếp vài câu cuối. Rồi ông ta nhìn tôi với
vẻ hơi buồn. Ông ta lẩm bẩm: “Tôi chưa hề gặp một linh hồn nào bướng
bỉnh như anh. Những kẻ phạm tội khác lúc đối diện với tôi đều phải khóc
khi nhìn thấy biểu tượng của sự khổ đau này.” Tôi đã định nói với ông ta
rằng đó là vì bọn họ là tội phạm, nhưng lại chợt nghĩ rằng tôi cũng giống
như bọn họ. Tuy thế, tôi không thể quen với ý nghĩ đó được. Lúc đó, quan
tòa đứng dậy, như muốn ra dấu với tôi rằng cuộc thẩm vấn đã kết thúc. Ông
ta chỉ hỏi thêm, vẫn với vẻ hơi buồn, là tôi có hối hận vì hành động của
mình hay không. Tôi nghĩ ngợi rồi nói là tôi có thấy tiếc, nhưng thấy chán
nhiều hơn. Nhưng tôi cảm thấy ông ấy không hiểu ý tôi. Có điều ngày hôm
đó mọi sự đã không đi xa hơn.
Sau lần đó, tôi còn gặp viên dự thẩm nhiều lần nữa, nhưng đều có luật
sư đi kèm. Cả hai đều muốn tôi làm rõ thêm một số chi tiết trong những lời
khai trước đây. Họ cũng tranh luận về việc luận tội tôi. Nhưng những khi đó
thì thực ra họ không quan tâm đến tôi. Rồi giọng điệu thẩm vấn cũng thay
đổi dần. Tôi cảm thấy viên dự thẩm không để ý gì đến tôi nữa, và xếp
trường hợp của tôi vào một loại nào đó. Ông ấy không còn nói với tôi về
Chúa nữa, và tôi cũng không thấy lại ông ta trong trạng thái xúc động như
ngày đầu. Kết quả là những cuộc trao đổi trở nên thân tình hơn. Thêm vài
câu hỏi, thêm chút chuyện trò với luật sư của tôi, và việc thẩm vấn kết thúc.