KẺ XA LẠ - Trang 47

đến thăm và người tù buộc phải nói rất to. Khi tôi đi vào, tiếng ồn dội lại từ
những bức tường phẳng và ánh sáng chói mắt từ bên ngoài chiếu lên các
tấm kính cửa và phản chiếu vào phòng làm tôi thấy choáng. Ở phòng giam
cô quạnh nhưng yên tĩnh hơn. Tôi phải mất một lúc mới định thần được.
Nhưng cuối cùng tôi cũng nhìn rõ được từng gương mặt dửng dưng trong
ánh sáng ban ngày. Tôi thấy một người gác ngồi ở cuối hành lang giữa hai
bức ngăn. Đa số những người A rập và người nhà đều ngồi xổm đối diện
nhau. Người nhà họ không kêu khóc. Mặc dù chung quanh ồn ào, họ vẫn
nói thấp giọng và vẫn nghe được nhau. Những tiếng lầm rầm giọng thấp của
họ tạo ra một nền âm thanh phía trên đầu họ. Tôi nhận ra quang cảnh đó rất
nhanh, rồi nhìn về phía Marie. Áp sát vào bức ngăn, cô ấy cố mỉm cười thật
tươi với tôi. Tôi thấy cô ấy thật đẹp, nhưng không nói với cô ấy điều đó.

“À, anh à. Anh có mọi thứ cần thiết không?” Cô ấy hỏi thật to. “Có, đủ

cả.” Tôi nói.

Chúng tôi thể hiện sự yêu thương với nhau, và Marie cười suốt. Người

đàn bà to lớn thì rống lên với người đàn ông bên cạnh tôi, chắc là chồng bà
ta, một người cao lớn tóc hoe và có cái nhìn chân thành. Đây là một đoạn
của câu chuyện giữa họ:

“Jeanne không chấp nhận ông ta nữa”, bà to lớn quát. “Phải, phải”, ông

chồng nói. “Tôi đã bảo là khi nào tôi ra tù thì tôi sẽ đưa ông ta về, nhưng bà
ta không muốn chấp nhận ông ta nữa.”

Marie nói to bên cạnh bà kia là Raymond gửi lời chào tôi, và tôi nói

“Cám ơn”. Nhưng tiếng của tôi bị át đi bởi câu hỏi của ông bên cạnh: “Ông
ấy khỏe không?” Bà vợ cười bảo: “Ông ấy thì chẳng bao giờ khá lên được.”
Còn người đàn ông bên trái tôi, một người nhỏ thó có đôi tay khẳng khiu thì
không nói gì. Tôi nhận thấy người đối diện với anh ta là bà già nhỏ bé và
hai người nhìn nhau chăm chú. Nhưng tôi không thể quan sát họ kỹ được, vì
Marie nói với tôi là phải hy vọng. Tôi nói: “Ừ”. Lúc đó, tôi nhìn cô ấy và
thèm được ôm chặt đôi vai cô ấy dưới tấm áo choàng. Tôi thèm làn da mịn
màng của cô ấy và không thật hiểu có thể hy vọng gì khi không được ở bên
cô ấy. Nhưng chắc chắn đó là điều Marie muốn nói, vì cô ấy cứ cười suốt.
Tôi không còn thấy hàm răng trắng bóng và đường kẻ mí mắt cô ấy nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.