KẺ XA LẠ - Trang 73

Cứ bình minh đến là chúng lại quay lại, tôi biết thế. Nói đúng ra thì về

đêm tôi luôn chờ đợi bình minh. Tôi không bao giờ thích điều gì bất ngờ.
Khi một điều gì đó đến, tôi muốn mình đã sẵn sàng. Đó là lý do vì sao tôi
quyết định ban ngày ngủ ít đi, còn suốt đêm thì kiên nhẫn chờ ánh sáng hiện
dần ra trên nền trời. Khó khăn nhất là lúc tôi biết rằng chúng lại vận hành
như thường lệ. Nửa đêm trôi qua, tôi chờ đợi và rình rập. Trước đây tai tôi
chưa bao giờ cảm nhận và phân biệt được những tiếng động nhỏ như vậy.
Tôi còn có thể nói rằng bằng cách nào đó tôi đã có được dịp may trong suốt
thời gian đó, vì tôi chưa bao giờ nghe được tiếng chân đi. Mẹ tôi thường nói
rằng con người ta không bao giờ chỉ có bất hạnh. Tôi thể nghiệm điều đó
trong nhà tù, khi bầu trời sáng lên những sắc màu, và một ngày mới ùa vào
phòng giam của tôi. Vì rằng tôi có thể nghe được tiếng bước chân và trái
tim tôi đập rộn lên. Chỉ một tiếng sột soạt cũng đủ làm tôi lao ra cửa, dán tai
vào cánh cửa gỗ, chờ đợi miết cho đến khi chỉ nghe thấy hơi thở của chính
mình, sợ hãi vì thấy nó khó nghe, giống như tiếng thở của một con chó,
cuối cùng thì nhận ra tim tôi không đập rộn rịp nữa, và tôi đã trải qua trót
lọt hai tư giờ.

Suốt ngày tôi nghĩ đến kháng án. Tôi cho rằng tôi đã được lợi nhiều vì ý

nghĩ này. Tôi tính toán những khả năng của mình và nhận được từ sự suy
xét đó một kết quả tốt nhất. Tôi luôn nêu ra giả thiết tồi tệ nhất: đơn kháng
án của tôi bị bác. “Tốt thôi, tôi sẽ chết.” Điều đó rõ ràng hơn bất cứ thứ gì.
Nhưng ai mà chả biết cuộc đời có gì đáng để sống lắm đâu. Trong thâm
tâm, tôi biết rằng chết ở tuổi ba mươi hay sáu mươi không quan trọng lắm,
vì cố nhiên là trong cả hai trường hợp thì đều có những người đàn ông và
đàn bà khác sống tiếp, và cứ thế hàng ngàn năm. Nói chung chẳng có gì rõ
hơn. Bao giờ thì kẻ chết cũng là tôi, dù là bây giờ hay hai mươi năm sau.
Vào lúc này thì điều làm tôi hơi khó chịu là sự xốn xang ghê gớm mà tôi
cảm thấy trong tôi khi nghĩ về hai mươi năm sắp tới trong đời. Tôi thấy
ngột ngạt khi hình dung ra những ý nghĩ sẽ đến trong hai mươi năm đó. Khi
đã chết thì chết ra sao hay chết khi nào, rõ ràng đều không quan trọng. Như
vậy, (và cái khó là không để tuột khỏi tầm nhìn tất cả những thứ mà cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.