cách kết hợp tất cả các sức mạnh để vượt qua chướng ngại. Họ phải tìm
cách làm cho các sức mạnh ấy hoạt động một cách nhịp nhàng và được
thúc đẩy bởi một động cơ duy nhất.
Sự kết hợp các sức mạnh này chỉ có thể hình thành với sự hợp tác của nhiều
người; nhưng vì sức mạnh và sự tự do của mỗi người là hai công cụ quan
trọng nhất cho sự sống còn của họ, thì làm sao họ có thể từ bỏ chúng mà
không tổn hại đến quyền lợi và không bỏ quên sự săn sóc chính bản thân
mình. Khó khăn trong vấn đề này, là ở chỗ: “Tìm ra một hình thức kết hợp
để bảo vệ và che chở bản thân và tài sản của mỗi thành viên bằng tất cả sức
mạnh chung, đồng thời, mỗi cá nhân, trong khi kết hợp bản thân mình với
mọi người vẫn có thể chỉ nghe lời chính mình và vẫn được tự do như
trước.” Lời giải của vấn đề căn bản này nằm ngay trong Khế ước Xã hội.
Các điều khoản của bản khế ước được quy định một cách chính xác đến nỗi
một sự thay đổi nhỏ cũng đủ làm cho chúng trở nên vô dụng và vô hiệu.
Vậy nên, tuy rằng các điều khoản ấy chưa bao giờ được công bố một cách
chính thức, chúng ở đâu cũng giống nhau, ở đâu cũng được mặc nhiên và
công khai chấp nhận; cho đến khi khế ước bị vi phạm, mỗi cá nhân sẽ thu
hồi lại những quyền và sự tự do nguyên thủy của mình, và sẽ mất đi sự tự
do mà khế ước cho anh ta hưởng.
Các điều khoản ấy – nếu được hiểu chính xác – có thể được rút gọn lại
trong một điều: Sự chuyển nhượng hoàn toàn của mỗi thành viên với tất cả
quyền của mình cho Cộng đồng; có nghĩa là, trước hết, khi mỗi người tự
dâng hiến hoàn toàn thì tình trạng của mọi người đều ngang nhau; và ai nấy
đều có quyền lợi tương xứng như nhau.
Thêm nữa, với sự chuyển nhượng không hạn chế, sự kết hợp không thể tốt
hơn, và mỗi thành viên không còn gì để đòi hỏi hơn. Bởi nếu một số cá
nhân giữ lại một số quyền nào đó và vì không có thượng cấp để giải quyết
vấn đề giữa họ và Cộng đồng thì đến một lúc nào đó mỗi cá nhân sẽ tự trở
thành quan tòa cho chính mình cũng như sẽ có thể đòi làm quan tòa của tất