Một cách tổng quát, để xác minh quyền của kẻ chiếm cứ đầu tiên trên một
mảnh đất, cần có các điều kiện sau đây: Thứ nhất, phải là một mảnh đất
không người ở; thứ hai, chỉ chiếm một diện tích vừa đủ để sinh sống; thứ
ba, mảnh đất không phải được chiếm bằng một nghi thức trống rỗng mà
bằng lao động và canh tác, dấu chỉ duy nhất của quyền sở hữu được người
khác tôn trọng, mặc dù không có giấy tờ hợp pháp.
Khi chấp nhận quyền chiếm hữu đầu tiên qua nhu cầu và lao động, chúng ta
thực ra có đi quá xa không? Có thể giới hạn quyền ấy được chăng? Có phải
chúng ta chỉ cần đặt chân lên một mảnh đất công nào đó để có thể tuyên bố
ngay rằng mình là chủ của nó? Có thể trong một lúc nào đó, chỉ cần sức
mạnh xua đuổi những kẻ khác đi rồi xác minh rằng mình có quyền không
bao giờ cho họ trở lại? Làm thế nào một cá nhân hay một dân tộc có quyền
chiếm cứ một lãnh thổ bao la và giữ riêng nó cho mình, nếu không phải là
một sự sang đoạt đáng bị trừng phạt? Làm như thế, những kẻ khác bị cướp
mất nơi cư ngụ và các phương tiện sinh sống mà thiên nhiên đã ban cho họ.
Khi Nunez Balboa, đứng trên bờ biển nhân danh Vương triều Castile, tuyên
bố chiếm hữu các Biển phía Nam và toàn vùng Nam Mỹ... sự kiện này có
đủ để truất quyền sở hữu của toàn thể cư dân đương thời và ngăn cấm các
thân vương trên thế giới không được bén mảng đến đấy chăng? Các nghi
thức tương tự cứ thế tiếp tục và từ nơi làm việc của mình, ông vua Công
Giáo đã tức khắc chiếm cứ cả thế giới ngoại trừ những vùng đất thuộc
quyền sở hữu của các vị vua khác.
Ta có thể tưởng tượng, làm thế nào những mảnh đất tư nhân giáp ranh nhau
được kết hợp lại và trở thành đất công; làm sao quyền của Cộng đồng, đi từ
người dân qua điền thổ của họ bỗng chốc trở nên thực sự tư hữu? Làm
được vậy, các chủ đất bị lệ thuộc hơn, và chính sức mạnh làm chủ bảo đảm
lòng trung thành của họ. Dường như không nhận ra những lợi điểm đó, các
vị vua ngày xưa của Persia, Scythia, Macedonia vẫn xem mình là những
người thống trị dân hơn là chủ nhân của đất nước. Các vị vua thời nay như