KHO BÁU CỦA VUA SOLOMON - Trang 176

Tôi cùng Henry, với sự hộ tống của Inphadux và một vị thủ lĩnh, đi

xuống chân đồi xem xét lại một lần nữa các vị trí tiền tiêu của quân mình.
Dọc đường đi luôn đột nhiên xuất hiện những ngọn giáo lấp lánh dưới ánh
trăng và cũng biến mất bất ngờ như thế, khi nghe chúng tôi nói đúng mật
lệnh. Sau đó chúng tôi quay về, thận trọng đi lách qua những chiến binh
đang ngủ say, đối với nhiều người trong số họ có lẽ đó là giấc ngủ cuối
cùng trên trái đất.

Ánh trăng nhảy múa trên các mũi giáo, rồi rời xuống mặt họ, làm họ

giống những người đã chết. Làn gió đêm buốt lạnh thổi phất phơ những
chiếc lông cắm trên đầu họ như những chiếc lông trang điểm cho quan tài.
Họ nằm ngổn ngang, và trong giấc ngủ, thân hình to lớn cường tráng của họ
trông như những bóng ma kì dị dưới ánh trăng mờ ảo.

- Ông nghĩ sao, liệu có nhiều người trong số họ được sống đến đêm mai

không? - Henry hỏi.

Tôi chỉ lắc đầu để trả lời, mắt vẫn ngắm các chiến binh đang ngủ. Óc

tưởng tượng của tôi đang bị kích động, mặc dù thần kinh tôi rệu rã, và tôi
có cảm giác rằng bàn tay lạnh lẽo của thần chết đã chạm vào da thịt của họ.
Tôi hình dung những người sẽ bị giết chết và bỗng bị choáng váng bởi cảm
giác và suy nghĩ về sự bí mật vĩ đại của cuộc sống con người và về nỗi
buồn bất lực về cái chết bi thảm không thể tránh khỏi đang chờ đợi nó.

Đêm nay, hàng chục nghìn con người đang ngủ một giấc ngủ khỏe

mạnh, thế mà ngày mai họ và có thể cả chúng tôi cùng rất nhiều người khác
sẽ chết, để hơi thở lạnh của thần chết chui vào cơ thể. Vợ họ sẽ trở nên góa
chồng, con họ thành mồ côi, còn ngôi nhà của họ sẽ không bao giờ thấy lại
ông chủ. Chỉ mặt trăng bất tử vẫn tiếp tục làm lung lay ngọn cỏ, và những
cánh đồng lớn vẫn nằm nghỉ ngơi hạnh phúc như xưa, như nghìn triệu năm
trước và sau khi những con người này xuất hiện và sẽ chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.