KHO BÁU CỦA VUA SOLOMON - Trang 177

Tuy thế, chừng nào trái đất còn tồn tại, con người sẽ không chết. Dù tên

anh ta bị lãng quên, nhưng ngọn gió mà anh ta đã hít thở vẫn tiếp tục làm
lung lay những hàng thông trên núi, tiếng vọng của những lời anh ta nói vẫn
còn âm vang trên không, và những ý nghĩ do bộ óc của anh ta sinh ra sẽ trở
thành tài sản tinh thần cho thế hệ tiếp theo. Các dục vọng của anh ta kích
thích chúng ta trong cuộc sống, niềm vui và nỗi buồn của anh ta không xa lạ
với ta, với cái kết thúc định mệnh là cái chết mà anh ta hôm nay đang hoảng
sợ cố lẩn tránh, cũng sẽ đến với mỗi người trong chúng ta...

Những ý nghĩ như thế đã chui vào đầu tôi khi tôi đứng nhìn những

đường nét ảm đạm, kì dị của các chiến binh đang ngủ say “trên những ngọn
giáo của mình” như tục ngữ của họ vẫn nói. Càng trở về già tôi rất lấy làm
tiếc rằng tôi càng nhiễm phải thói quen không lấy gì làm hay lắm là ưa triết
liù vớ vẩn.

- Này, Henry - tôi nói với Henry - thú thật là tôi đang lo sợ một cách

đáng xấu hổ.

Henry vuốt vuốt bộ râu mầu trắng của mình rồi cười nói:

- Tôi đã được nhiều lần nghe ông nói những câu tương tự. Ông

Quotécmên ạ.

- Vâng, nhưng bây giờ thì tôi rất nghiêm túc. Ông biết không, tôi e rằng

trong số ta khó mà ai sống nổi đến đêm mai. Chúng ta bị tấn công bởi một
kẻ địch mạnh hơn rất nhiều, và ít hi vọng ta có thể giữ vững các vị trí của
mình được.

- Ít ra thì chúng ta cũng phải bắt chúng trả giá thật đắt. Này, Quotécmên,

tình hình thật là tồi tệ, lẽ ra chúng ta không nên dính vào, nhưng một khi đã
chót thì ta phải làm tất cả những gì có thể làm được. Riêng tôi, tôi có thể
nói rằng nếu phải chết, tôi muốn được chết ở nơi trận mạc. Vả lại bây giờ,
lúc tôi ít hi vọng gặp lại em trai tôi, tôi sẽ dễ dàng chấp nhận cái chết hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.