KHO BÁU CỦA VUA SOLOMON - Trang 235

được những hình màu trắng đó là gì, liền bỏ chạy với một tốc độ lớn nhất
mà đôi chân cho phép.

Nói chung, tôi không phải là người mắc bệnh thần kinh, cũng không mê

tín chút nào, vì tôi đã được nhiều lần chứng kiến nhiều cảnh lố bịch của sự
mê tín nhưng lúc này phải nói rằng những điều vừa nhìn thấy đã làm tôi
hoảng sợ đến mức nếu không bị Henry ôm lấy bụng giữ chặt thì chắc chắn
sau năm phút tôi đã bỏ chạy khỏi hang. Thậm chí nếu như người ta có cho
tôi tất cả kim cương của mỏ Kimbecli, tôi cũng chẳng chịu quay lại. Nhưng
Henry giữ tôi rất chặt thành ra tôi chẳng còn biết làm gì khác ngoài việc
đành quy phục số phận.

Một giây sau, khi mắt Henry cũng quen với bóng tối, ông liền thả tôi ra

và bắt đầu lấy tay lau những giọt mồ hôi lạnh trên trán. Huđơ thì khẽ văng
tục còn Phulata rú lên, ôm lấy cổ ông ta.

Chỉ một mình Gagula là cười thành tiếng, to và liên tục. Cảnh tượng

chúng tôi nhìn thấy quả đúng là đáng sợ thật. Trong một góc của chiếc bàn
đá dài chính Thần chết đang ngồi dưới dạng một bộ xương người khổng lồ
cao gần năm mét, giữ trong những đốt xương tay một mũi giáo to màu
trắng. Mũi giáo được giơ cao như đang chuẩn bị đâm. Một cánh tay khác tì
lên chiếc bàn đá như một người đang chống tay định đứng dậy. Cả bộ
xương người cúi hẳn về phía trước như chực vồ lấy chúng tôi. Hai hố mắt
của nó hướng về phía chúng tôi, còn hai hàm răng thì hé mở như đang
chuẩn bị nói thành lời.

- Ôi, lạy Chúa! - Cuối cùng tôi phải kêu lên.- Đây là cái gì thế này?

- Còn những hình này là gì? - Huđơ hỏi, tay chỉ những hình màu trắng

ngồi sau bàn.

- Và cái vật kia là gì? Quỷ quái thật - Henry hồi hộp nói, tay chỉ vào vật

màu xám đang ngồi xổm trên bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.