KHO BÁU CỦA VUA SOLOMON - Trang 246

- Các ông hãy nhìn đây! - Henry nói với giọng hồi hộp rõ rệt, tay cầm

chiếc đèn soi lên hòm đá!

Chúng tôi nhìn xuống, nhưng lúc đầu không phân biệt được gì vì bị một

thứ ánh sáng làm lóa mắt. Khi nhìn quen chúng tôi thấy ba phần tư chiếc
hòm ấy được đổ đầy các viên kim cương chưa gia công, chủ yếu là những
viên có kích thước lớn. Tôi cúi xuống cho mấy viên lên tay. Không còn
nghi ngờ gì nữa: đây là kim cương.

Tôi hầu như cảm thấy ngạt thở thực sự khi vứt chúng xuống hòm.

- Bây giờ chúng ta là những người giàu nhất thế giới! - Tôi kêu lên. -

Montekrixto chỉ là một anh chàng nghèo so với chúng ta.

- Chúng ta sẽ cho kim cương tràn ngập thị trường. Huđơ phụ họa theo.

- Nhưng trước hết phải mang chúng về nhà đã. Henry bình tĩnh nói chen

vào.

Với những khuôn mặt tái nhợt, hồi hộp và đôi mắt mở to nhìn nhau,

chúng tôi đứng bên chiếc đèn dọi ánh sáng mờ mờ xuống những viên kim
cương lấp lánh, trông như một lũ cướp sắp sửa thực hiện một âm mưu tội
lỗi nào đó, chứ không phải là những người hạnh phúc nhất thế giới mà
chúng tôi tự nhận.

- Ha! Ha! Ha! - Gagula vừa cười một cách độc ác sau lưng chúng tôi,

vừa bò khắp gian phòng như một con dơi khổng lồ. - Đấy chúng đấy, đấy là
những viên đá óng ánh mà các ông, những người da trắng rất thích. Chúng
có nhiều, muốn lấy bao nhiêu thì lấy. Các ông cứ ngắm nghía đi, cứ cho tay
ngập vào hòm đi! Cứ ăn đi! Hi! Hi! Cứ uống đi! Ha! Ha!

Lúc này những lời nói ấy của mụ nghe thật ngu ngốc, đến nỗi tôi phải

phá lên cười man dại. Henry và Huđơ cũng cười theo như điên, mặc dù
không biết cười gì. Cứ thế chúng tôi đứng cười rung cả người bên những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.