KHO BÁU CỦA VUA SOLOMON - Trang 262

hòm đựng đầy đá quý đã mở, chiếc đèn trống rỗng và bộ xương trắng của
Phulata tội nghiệp.

Chúng tôi cứ dò dẫm như thế đi trong đường hầm gần mười lăm phút thì

bỗng gặp một chỗ rẽ ngang. Có lẽ đây là nơi giao nhau với một đường hầm
khác. Chúng tôi đi tiếp và một lúc sau lại rẽ vào một đường hầm thứ ba. Cứ
như thế trong mấy giờ liền. Hình như chúng tôi đã lạc vào một vòng cung
trận bằng đá và sẽ không sao thoát ra khỏi. Tất nhiên tôi không biết các
đường hầm này là gì, nhưng cho rằng có lẽ đó là các đường hầm ngóc
ngách được đào để khai thác kim cương trong mỏ. Chỉ cách ấy mới giải
thích nổi vì sao lại có nhiều đường hầm như vậy.

Cuối cùng chúng tôi đứng lại, mệt rã rời. Trái tim chúng tôi thắt lại vì ý

nghĩ rằng tia hi vọng cuối cùng đã biến mất. Chúng tôi ăn hết phần thịt khô
bé nhỏ còn lại và cũng uống hết ngụm nước cuối cùng. Có thể nghĩ rằng
chúng tôi trốn thoát được cái chết trong bóng đen của kho báu cũng chỉ để
bây giờ chết trong bóng tối dày đặc của các đường hầm chi chít.

Khi chúng tôi đang đứng thế, hoàn toàn thất vọng thì hình như tôi bỗng

nghe thấy tiếng động nào đó, và cũng yêu cầu các bạn của mình lắng nghe.
Đúng là có tiếng động thật, tiếng róc rách rất yếu, rất xa. Tôi không đủ từ để
miêu tả sự vui mừng của chúng tôi sau bao nhiêu giờ liền chìm ngập trong
sự im lặng tuyệt đối đầy chết chóc, bất chợt được nghe tiếng động này.

- Xin thề có Chúa, rằng đó là tiếng nước chảy! - Huđơ lên tiếng nói. - Ta

hãy đi về phía trước.

Rồi chúng tôi lại đi về hướng có tiếng nước chảy và cũng như trước,

phải dò dẫm lần theo tường đá. Càng đi chúng tôi càng nghe rõ hơn tiếng
động ấy. Chúng tôi cứ tiếp tục đi về phía trước. Bây giờ thì chẳng còn nghi
ngờ gì nữa, chúng tôi đã nghe rất rõ tiếng nước đang chảy mạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.