KHO BÁU CỦA VUA SOLOMON - Trang 281

Lúc ấy tôi bước lại gần.

- Chào ông Nevin. Ông không nhận ra tôi à?

- Lạy Chúa! - George kêu lên. - Không lẽ Quotécmên? Sao, cả Huđơ

cũng ở đây? Ôi các ông đỡ hộ người tôi, tôi lại thấy chóng mặt rồi... Thật là
bất ngờ và lạ lùng. Khi con người đã thôi không còn hi vọng nữa thì bỗng
đâu hạnh phúc lại đến.

Tối hôm ấy bên đống lửa, George đã kể cho chúng tôi nghe câu chuyện

của mình, một câu chuyện cũng đầy các sự kiện, và tôi xin tóm tắt lại như
sau:

Cách đây gần hai năm, Georg rời khỏi Xitandi với ý định vượt núi

Xulâyman. Mẩu giấy mà tôi gửi qua Jim, ông ta không nhận được, và cho
đến tận hôm nay vẫn không hề biết về điều ấy, vì đơn giản là anh chàng Jim
vô tích sự ấy đã để mất nó. Nhưng nhờ có người bản xứ chỉ đường, ông ta
đã không đi theo hướng núi Nữ hoàng Xava mà bằng con đường chúng tôi
vừa vượt qua. Đi đường này rõ ràng là dễ hơn nhiều so với con đường được
đánh dấu trên bản đồ của ông già Bồ Đào Nha. Khi vượt sa mạc ông ta và
Jim đã phải chịu vất vả không ít, nhưng cuối cùng vẫn tới được ốc đảo này,
là nơi ngay ngày đầu tiên ông đã phải gặp một điều bất hạnh lớn. Ông ta
ngồi bên bờ suối, còn Jim đứng trên bờ đá cao ngay trên đầu ông ta để lấy
mật từ các tổ ong không có nọc (ở sa mạc thường có những loại ong như
thế). Jim chạy trên bờ đá, làm một hòn đá to rơi xuống đè dập chân phải của
Georg. Từ đấy Georg phải đi cà nhắc và vì không thể đi xa được, nên ông ta
quyết định sống suốt đời ở ốc đảo này, còn hơn phải chết khát ở sa mạc.

Về thức ăn thì họ không phải lo lắng, vì họ có khá nhiều đạn, mà trên ốc

đảo, đặc biệt là ban đêm thường có nhiều thú vật đến uống nước. Họ có thể
bắn hay đánh bẫy bắt chúng, thịt để ăn, còn da thì làm quần áo mặc, khi
quần áo vải của họ bị hỏng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.