KHO BÁU CỦA VUA SOLOMON - Trang 79

lặn càng tăng thêm vẻ đẹp của bức tranh hùng vĩ, nhuộm đỏ tuyết rải rác ở
một vài chỗ.

- Này, các ông biết không. - Huđơ bỗng nói, - Chắc chúng ta đang ở gần

cái hang núi mà ông già người Bồ Đào Nha đã nhắc tới.

- Vâng, - Tôi đáp, - Nếu quả có một hang núi như thế.

- Này ông Quotécmên, - Henry thở dài nói, - Không nên nói như thế. Tôi

hoàn toàn tin vào ông già Bồ Đào Nha ấy. Hãy nhớ lại hồ nước thì biết. Sắp
tới, chúng ta sẽ tìm thấy hang núi.

- Nếu từ giờ đến tối không tìm thấy nó, chúng ta có thể coi như mình đã

chết, thế thôi, - tôi đáp không lấy gì làm vui vẻ lắm.

Chúng tôi tiếp tục đi thêm mươi phút trong im lặng, Ambov đi cạnh tôi,

người quấn chăn, chiếc thắt lưng da thít chặt quanh hông, đến nỗi eo bụng
của anh ta thon lại như con gái. Anh ta nói phải thít chặt như thế để “bắt cái
rét phải co lại”. Bỗng anh ta túm lấy tay tôi.

- Nhìn kìa! - Anh ta nói, tay chỉ về phía đỉnh núi.

Tôi nhìn theo và thấy cách chúng tôi khoảng hai trăm mét, có một chấm

đen trông như lỗ hổng trên nền tuyết trắng bằng phẳng.

- Đấy là hang núi. - Anh ta nói.

Bằng những cố gắng cuối cùng, chúng tôi đi về hướng ấy và thấy đó

đúng là cửa dẫn vào hang núi, chắc chắn là cái hang mà Hoxe Xinvext đã
nói tới. Chúng tôi đến rất đúng lúc vì ngay lúc đó mặt trời lặn nhanh một
cách đáng ngạc nhiên, và tất cả bỗng chìm trong bóng tối. ƠŒ những vùng
này hầu như không có hoàng hôn. Hóa ra hang cũng không rộng lắm.
Chúng tôi bò vào hang, người này áp sát người kia cho đỡ lạnh, và mỗi
người một ngụm chúng tôi đã uống hết số rượu còn lại. Sau đó, chúng tôi cố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.