KHO BÁU CỦA VUA SOLOMON - Trang 83

- Không lẽ ông không đoán ra à? - Huđơ hỏi.

Tôi lắc đầu.

- Còn ai vào đây nữa, nếu không phải là Hoxe Xenvextra!

Không thể thế được! - Tôi thì thầm bằng giọng đứt quãng vì hồi hộp. -

Ông ta chết cách đây đã ba trăm năm!

- Thì có gì đáng lạ? - Huđơ bình thản đáp. - Giữa cái lạnh thế này, ông ta

có thể yên tâm ngồi như vậy thêm ba nghìn năm nữa. ƠŒ nhiệt độ như ở
đây, máu và thịt có thể giữ tươi suốt đời, như thịt bò ướp Tân Tây Lan vậy.
Ánh sáng mặt trời không lọt được vào đây, cũng chẳng có con thú nào tới
tìm mồi, bởi vì ở đây chẳng hề có sinh vật nào sinh sống. Không còn nghi
ngờ gì nữa, người nô lệ mà Xivenxtr nhắc đến trong thư, đã cởi quần áo và
để xác ông ta lại đây, vì hắn không còn đủ sức để chôn cất. Ông hãy nhìn
đây! - Huđơ cúi xuống nhặt một mẩu xương được mài nhọn có hình thù khá
kì dị.- Đây là cái mà ông ta dùng để vẽ tấm bản đồ.

Chúng tôi quá ngạc nhiên vì sự khám phá này, đến nỗi quên cả những

nỗi bất hạnh đang phải chịu. Tất cả những điều ấy có vẻ như hoàn toàn phi
liù. Chúng tôi đứng lặng, chăm chú nhìn mẩu xương và cái xác của ông già
Bồ Đào Nha.

- Hãy nhìn kia, - Cuối cùng Henry lên tiếng, chỉ vào một vết thương nhỏ

in mờ mờ trên tay trái của Xinvextơra. - Ông ta lấy máu từ đây để viết thư.
Trong đời mình, đã có ai từng thấy một cảnh như thế này chưa?

Bây giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa: Trước mắt chúng tôi là Hoxe

Xenvextra. Thú thật rằng tôi cảm thấy rờn rợn trong người.

Vâng, trước mặt chúng tôi đang ngồi cái con người cách đây gần mười

thế hệ đã vẽ bản đồ dẫn chúng tôi hôm nay vào hang núi này. Tôi đang giữ
trong tay mình mẩu xương thô kệch mà ông ta đã dùng để viết bức thư lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.