KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 135

Muốn giấu hai má đỏ bừng, tôi quay nhanh sang hàng rào.

- Gặp lại anh ở vũ hội nhé.

Chỉ bằng một động tác thành thạo, Traft đã ngay ngắn trên lưng con Rắc

Rối. Cả hai quay đầu đi thẳng.

Tim tôi đập thình thịch theo nhịp phi nước kiệu của con tuấn mã. Choáng

váng, tôi sờ soạng sau lưng tìm chỗ dựa. Thấy hòn đá bằng phẳng làm
thuyền, tôi ngồi bệt ngay xuống. Đứng bên người ấy như chơi trò thăng
bằng trên dây trong rạp xiếc. Tôi hít thở sâu vài lần để nhịp tim chậm lại.
Tất nhiên, anh ta nói không sai về tờ truyền đơn. Đúng là trò chơi khăm của
con nít. Và thực tế, tôi phải biết ơn anh ta vì đã kể chuyện Karl. Giờ tôi có
thể gặp Karl nói chuyện, nhắc anh ăn nói cẩn thận hơn khi lên thị trấn. Biết
đâu, Traft và tôi giống nhau nhiều hơn tôi tưởng. Những việc gì Traft cho là
quan trọng, anh ta cũng làm tới cùng, chẳng hạn như trang trại nhà anh và
chuyện quốc gia đại sự. Còn tôi, dù mợ Ivy đã nhiều lần cố trị cho tiệt nọc
cũng vẫn khăng khăng giữ cái nết khó bảo.

Tôi mơ mình đang trong vũ hội, cố hết sức để không dẫm lên chân Traft.

Đảm bảo chỉ sau đúng một bài, anh ta sẽ phải tìm bạn nhảy khác. Nếu thấy
tôi trong tay anh chàng quyến rũ này cùng theo điệu nhạc du dương,
Mildred Powell sẽ ra sao? Chị ấy sẽ đứng ngồi không yên chăng? Nhớ buổi
vũ hội sau lễ tố nghiệp phổ thông cơ sở ngày ấy, Mildred Powell bảo tôi:
“Hattie này, em mặc giản dị đến vũ hội thế này lại hóa khôn đấy”. Mấy
người đứng vây quanh chị ta cười ồ lên đồng tình. Tôi đã về ngay lúc đó
nếu không có Charlie, người bạn thân thiết bấy lâu, bước lên mời tôi một
điệu van. Tôi chắc chắn hai bàn chân anh chỉ muốn rút lại lời mời, nhưng
Charlie không hé răng về sự vụng về của tôi. Anh chỉ bảo:

- Em mặc áo xanh trông xinh lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.